Sunday, November 28, 2010

Sinh viên - Quá khứ và kỷ niệm...



Vừa mới quay trở về từ chuyến đi chơi Bò Cạp Vàng, mình đi bằng xe máy và về sớm do có việc bận. Chiếc xe boong boong trên đường trở về, như một dòng thời gian kéo mình trở lại cuộc sống thực, cũng như hôm qua nó đã kéo mình đi vào giấc mơ dài kỳ của mình... Giấc mơ của một thời sinh viên mơ mộng và thần tiên...



Đó là một chuyến đi dã ngoại của sinh viên khóa mình, những sinh viên năm cuối, và có lẽ đây cũng là chuyến đi chơi cuối cùng của mình trong vai trò một sinh viên... Từ "cuối cùng" bỗng dưng khiến mình lo sợ, tiếc nuối, nó như một con dao cứa vào những kỷ niệm và những trò nhố nhăng... Ôi, nhìn lại một quãng đường 4 năm rưỡi của mình, qua nhiều bước thăng trầm, và quen với rất nhiều bạn bè, tự nhiên thấy chua xót quá khi nhìn nó trôi đi... Cứ như là một cái gì đó vô hình treo lơ lửng trên đầu, mà mỗi lần ta muốn nắm lấy là nó tuột khỏi tay ta...



Những ký ức cứ ùa về không sao cản nổi... Buông xuôi cho nó trở về, và tiếc nuối nhìn nó qua đi... Ừm, ta đã là người như thế nào nhỉ? Nhố nhăng, nhí nhảnh, trầm tư, lãng mạn, và có lẽ pha thêm một chút thô bỉ... Ôi...



Ta nhớ ra rằng ta là người hào hứng với biểu diễn âm nhạc, mà chính xác hơn là cổ vũ cho người khác hát. Ta đã từng nhào lên sân khấu để hát rock trong các buổi diễn ITWeek của khoa, và đã từng tuyên bố: "Sân khấu ITWeek không phải của ca sĩ mà là của sinh viên". Và giờ đây ta cũng nhào lên, khi các bạn hát bài "Tóc hát", giống như lần đi tham dự hội nghị về hiến máu nhân đạo, ta đã từng "nhảy như điên" với "vũ điệu của...tóc", và bây giờ nó đã lặp lại... Thật thú vị khi mọi người lại hát bài "Đêm trăng tình yêu", nó làm ta nhớ đến vũ điệu "loạn xà ngầu" của ta trong đêm ngày 7/7/2007, trong Mùa hè xanh Bến Tre, cũng vẫn là bài hát này... Âm nhạc, nó khiến cho ta nhớ hơn những lần nghêu ngao hát trong mưa của "Ban ca nhạc đường phố" ở Mùa hè xanh, và những dư âm của nó, khi ta và thằng Nam (trưởng ban ca nhạc đường phố) vừa đi vừa "rống" giữa đường phố Sài thành... Và rồi thời "hoàng kim" nhất của ta cũng đến, khi ta trở thành một nhân vật hát rock nổi tiếng của khoa, mặc dù chưa bao giờ biểu diễn đúng với từ "biểu diễn", tất cả vì phương châm: "Hát cho vui, hát vì bạn bè chứ không hát để thi thố"... Cuộc đời, đôi khi ta chỉ cần vui, thế là đủ.



Và cả những đêm hội hóa trang "nham nhở" mà ta đã tham gia... Lần này, ta lại giả gái, bởi vì ta có "một vòng eo chuẩn" (thực ra do ta quá ốm mà thôi), với lại ta cũng hơi cao đó. Có thể nói, đây là lần hóa trang "xinh đẹp" nhất của ta trong suốt chặng đường đại học. Ta đã từng làm vũ nữ và ma quỷ trong các lần đi chơi của nhóm Tiếp sức mùa thi. Cũng như lần này, ta luôn tìm được sự ủng hộ của mọi người vì ta diễn nhiệt tình quá... Hihi... Chơi mà. Đã chơi là phải chơi hết mình... À, mà cũng lâu lắm rồi ta mới được bạn Châu yêu quí của ta hóa trang. Tay nghề và con mắt thẩm mỹ của nó thật là tốt. Nói về chuyện hóa trang, ta đã hóa trang thành nữ nhi không biết bao nhiêu lần, ta nhớ cả những lần ngẫu hứng khi đi chơi Tây Ninh. Lần đó, mọi người vô tình hái được một mớ dây leo, bứt ra và tết thành một vòng hoa để đội trên đầu ta chỉ để chụp hình... À, cả lần biến thành "nàng tiên cá" bất đắc dĩ trong một bữa sinh nhật của ta nữa chứ... Ôi, kỷ niệm...



Và một đêm lửa trại giao lưu với các bạn trường Sư phạm... Vui. Nhưng ta lại thả hồn mình trở về với kỷ niệm... Ta đã làm nhiều thứ lắm, từ việc đóng hoạt cảnh lửa trại đến việc chỉnh âm thanh cho các bạn vui chơi, từ vai trò quản trò đến người bị phạt... Rồi cả những lần tâm sự sau lửa trại, khi cả bọn ngồi xuống nướng khoai trên lửa. À, lần này cũng có màn nướng khoai lang, nhưng trước đây từng có lần vui hơn, vì khoai lang là do...đi ăn trộm mà có. Và cả những giây phút tĩnh lặng ngắm nhìn bầu trời, với những vì sao, và kể cho nhau nghe những câu chuyện về các chòm sao. Ta chợt nhớ, có lần ta và một vài người bạn nằm dài nhìn lên bầu trời, thấy sao đổi ngôi, và tự hỏi đời sẽ đi về đâu... Buồn... Nhưng vương vấn kỷ niệm...



Và biết bao ký ức và kỷ niệm đẹp ùa về... Thấy choáng váng và ngộp thở... Đau... Nhói... Ở trong tim...



Bây giờ thì đang ngồi trước màn hình máy tính... Tiếng bản nhạc "Only you" cứ đều đều vang lên, và lặp lại mãi... Cứ như là một tiếng gõ cửa trở lại tuổi thần tiên của ta... Cũng có thể nó là tiếng gọi về các kỷ niệm... Các kỷ niệm đang bị lãng quên...



Tự nhiên thấy xót xa quá... Vậy là nó đã ra đi rồi sao? Con đường phía trước, sẽ không còn những ngày tháng ngông cuồng nữa, mà nó là con đường của lý trí và các toan tính. Cuộc sống không còn đơn giản là ngày 2 buổi tới trường, mà nó là một cuộc chiến giữa việc kiếm tiền và đạo đức nghề nghiệp. Cũng sẽ chẳng còn thời gian đi chơi cùng những người cùng trang lứa nữa... Ngẫm mà buồn... Mình không có làm gì nên tội cả, chỉ có việc lớn lên mà thôi... Thế mà mọi thứ liên quan đến tuổi thần tiên lại đột nhiên biến mất... Giống như một cái bong bóng xà phòng, đẹp đẽ như thế đó, rồi đột nhiên biến mất vĩnh viễn vào không gian...



Biến mất vĩnh viễn vào không gian vô tận...

No comments:

Post a Comment