Friday, December 31, 2010

Chào năm mới!

Một thoáng lặng yên, nghĩ về năm cũ, chuẩn bị một năm mới... Cái gì đã thay đổi? À, đó chính là con số năm, giờ đây có lẽ là lần cuối cùng ta viết số 2010 để chỉ thời điểm hiện tại: Bài viết ngày 31 tháng 12 năm 2010...





Ta lại nghĩ về ta... Có đôi lúc ta thấy mình tràn đầy nhựa sống, năng động và làm đủ mọi chuyện, giờ nghĩ lại, chỉ có một từ thôi: Vui. Có đôi lúc ta nhìn lại quá khứ cũ mèm và tự nhủ: "cái mồ dĩ vãng, đào lại để làm gì", và giờ mới thấy "kỷ niệm là vĩnh hằng"... Ta chẳng thể nào tắm trong kỷ niệm một lần nữa, ta chỉ có thể sống trong cái hiện tại. Nhưng cái hiện tại này cũng đầy những chắp vá, của những vết rạn nứt trong tâm hồn mình và trong những người bạn thân của ta, và đâu đó là sự đổ vỡ của một tình bạn mà tiếng loảng xoảng còn vọng lại đến hiện tại.



Có đôi khi ta nghe tâm sự của một người bạn, và tự nhủ rằng "những suy nghĩ thật... nhảm nhí"... Để rồi giờ nghĩ lại, ôi, một con người, một cuộc đời, một suy nghĩ, đó là một thế giới mà ta không bao giờ bước vào được... Và cũng có nhiều lúc, ta lại làm mếch lòng một ai đó, và ta hối hận vì tại sao ta không nói lời xin lỗi cơ chứ...



Đôi khi ta thả hồn vào những dòng nước cuốn, và miên man suy nghĩ về tương lai... Bạn đừng tưởng rằng ta lo xa, đó chỉ là những giây phút mơ mộng pha trộn với niềm hi vọng mênh mông... Cũng có nhiều lúc ta nghĩ đến gia đình, và cười "chuyện xa vời", nhưng giờ đếm lại xem, chỉ còn một ngày nữa là ta đã thành 24 tuổi... Cũng lớn rồi ấy nhỉ... Ấy ấy, bạn đừng nghĩ rằng mình đang lo chuyện kết hôn, chỉ là mình đang cảm thấy con đường tương lai mà mình vạch ra, sao chẳng có bóng dáng "gia đình" trong đó? Ta cứ cố gắng nhào nặn nhân cách, chắp vá thêm sự hiểu biết và cả... chém gió nữa... đôi lúc còn mơ màng cuộc đời chính trị hay doanh nhân tầm cỡ, và rồi ta tự cho rằng trách nhiệm gánh vác non sông đang ở trên vai ta, và ta phải làm gì đó. Đúng thật, trách nhiệm lo cho tương lai gia đình, đất nước, và chính cuộc sống của ta nữa, đang nằm trên vai của ta, nhưng ta lèo lái bằng cách nào đây...



Thôi, không miên man mơ mộng nữa... Quay lại thực tại... Ta đang đứng trước ngưỡng cửa của năm mới... Nào ta cùng chúc mừng năm mới! Cho bạn, cho gia đình, cho những người chưa quen, và cả những người không bao giờ quen...



HAPPY NEW YEAR!

Sunday, December 26, 2010

Sinh nhật Quỳnh với nhóm Quạ Đen



Hôm nay, 25/12/2010, ghi lại một dấu ấn trong lịch sử những năm đại học của KimKha: Sinh nhật lần thứ 22 của bạn Quỳnh. Dấu ấn của lần tổ chức sinh nhật cuối cùng của năm 2010. Dấu ấn của lần tổ chức sinh nhật cuối cùng của đời sinh viên. Mang theo đó là những kỷ niệm đáng nhớ cách đây tròn 4 năm: Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật của đời sinh viên, cũng là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật đúng nghĩa trong đời ta, cũng là lần đầu tiên ta ăn bánh kem sinh nhật, lần đầu tiên trét kem và bị trét kem, lần đầu tiên ăn chơi cùng đám bạn đại học, và nhiều cái đầu tiên khác nữa...



Cũng cần phải nói thêm rằng, thành phần tham dự chỉ có 5 người: Quỳnh, Phương, Huyền, Trang và chính ta. Đám này hồi năm nhất chơi khá thân, tự đặt cái tên Quạ Đen, và cái tên này dùng đúng một lần: Đăng ký chơi trò chơi gì đó của đài truyền hình (rốt cục thì không được người ta mời tham gia). Có thể nói, với ta, đây làm đám nhí nhố thuở sơ khai... Còn nhớ lần đó đi chụp hình, bọn ta xếp mấy cánh hoa sứ thành một vòng hoa hình trái tim rất đep, rồi nhớ tới cảnh ta đứng làm điểm tựa cho máy ảnh để Phương chụp một đóa hoa phượng rất cao,... Hương gió của con đường đi ra Hồ Đá cứ như vẫn thoang thoảng đâu đây... Hôm trước bạn Trang còn làm ta nhớ tới trò chơi Tí-Sửu-Dần-Mẹo nữa chứ...



Chương trình ăn chơi thì không có gì đặc biệt, chỉ là đi ăn lẩu và hát karaoke. À, có một cái đặc biệt nhỏ là đi ăn lẩu chay, bởi Phương không ăn đồ mặn. Làm nhớ tới lần tổ chức sinh nhật của ta hồi năm nhất, lần đó bạn Phương phải ăn đậu hũ với rau muống vì không có đồ chay trong quán, lần đó còn có cái trò "đốt cỏ" ở dưới sân A5 của KTX ĐHQG nữa... Còn đi karaoke thì vẫn như những lần trước, mọi người bảo: "Đem máy chụp hình chỉ để chụp thằng Kha thôi", bởi vì vô vàn trò nhố nhăng nhảy nhót của ta... Hihi... Ừhm, cũng một thời gian dài rồi ta mới "tung hoành" với những trò nhố nhăng của mình, mặc dù ta vẫn thường đi hát nhưng không thể tung ra những trò nhố nhăng được. Không thân và mất tự nhiên, nên ta thường hát không cần mic, và thường lủi thủi hát một mình...



Ta còn nhớ hôm sinh nhật Phương hồi năm nhất, ta với nó đã đi lang thang xuống tận Nhơn Trạch-Long Thành để đi thăm chùa. Rồi trở về với một trái mít, và cả nhóm ngồi chén ngon lành trên một bãi cỏ. Đó cũng là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật mà không có bánh kem... À, vẫn còn nhớ hương vị bánh bao chay do Phương làm tại nhà của nó, đó là sinh nhật năm hai. Lần đó, trước khi kéo xuống nhà Phương, bọn ta cũng có một bữa tiệc nho nhỏ tại công viên Tân Phước, và cũng lần đó là lần mà ta chộp được hai tấm ảnh rất đặc biệt mà năm ngoái ta đã show trên facebook: Bạn Tuyên với khuôn mặt "đại ca" nhưng thực ra là đang ăn, còn bạn Quỳnh thì trông đang la mắng nhưng thực ra là đang hát... Vui.



Hôm sinh nhật bạn Quỳnh năm nhất, còn ấn tượng mãi cái vụ trét kem, làm bạn Huyền té ghế, và sau đó là bạn Phương và bạn Huyền chạy xung quanh quán trái cây để trét kem... À, hồi năm nhất rất thường xuyên tâm sự với bạn Quỳnh, riết rồi quen mặt đám bạn trong phòng Quỳnh luôn, để rồi cuối năm được mời làm photographer cho mọi người trong phòng Quỳnh. Có lần bạn Quỳnh kể cho mọi người nghe một câu chuyện đang viết của một ai đó, câu chuyện tên gì nhỉ? Tuyết Đen...



Bạn Huyền còn làm mình nhớ tới một chuyện khác nữa, liên quan đến một món quà sinh nhật dành cho Huyền hồi năm hai, đó là con cá sấu bông. Chả là lần sinh nhật Trang trước đó, lúc đi mua quà sinh nhật, thấy Huyền có vẻ thích con cá sấu màu xanh lá đó, thế là quyết định mua tặng Huyền nhân dịp sinh nhật luôn... Tính cách của Huyền vẫn như xưa, nhí nhảnh và khoái hát karaoke, đến nỗi có lần còn nói "sau này ở nhà phải có dàn karaoke mới chịu". Thêm một chuyện nữa để "không lẫn Huyền với ai" đó là: Dù có ăn nhiều đến mấy thì body vẫn không mập, chỉ có cái mặt là mập lên... Hihi... Người đặc biệt.



Người cuối cùng là bạn Trang. Gọi là cuối cùng cũng đúng vì trong đám 5 đứa này, Trang là người tham gia sau cùng, vì vậy nên không tham gia vào lần sinh nhật đầu tiên của bạn Quỳnh ở đại học được... Còn nhớ hồi trước bạn Trang thường gặp nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống, trong bạn ấy có vẻ bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ mới biết có nhiều sóng. Năng động và rất thích hát... Hihi... Có điều lần này đi karaoke, bạn Trang bị đau bụng nên hơi...yếu, vả lại, hình như độ đam mê ca nhạc đang giảm xuống. Tự nhiên ta lại muốn nghe lại một lần nữa bài hát Huyền thoại mẹ, hồi trước bạn Trang đã hát bài này trong cuộc thi gì đó do BK Music Club tổ chức. Chỉ là một cách để gọi về kỷ niệm xưa... Lần đó, bạn Trang đến thi mà chưa ăn tối, và ta cũng là người bạn duy nhất đến cổ vũ cho Trang. Thế rồi ta đi loanh quanh tìm một ổ bánh mì cho Trang, nhưng vì quá trễ nên tìm hoài không có... Đi mãi... Đi mãi... Tìm được một quầy bánh bao đem về... trong khi đó bạn Trang đã trình bày xong ca khúc thứ nhất, và thế là hai đứa đi lang thang trong trường một lát, vừa để bạn Trang "gặm" hết cái bánh bao... Nhưng ấn tượng nhất của lần thi đó, mà là một lần thi khác, khi bạn Trang đã vượt qua vòng loại, và trong lần thi vòng trong, bạn Trang đã...khóc, vì thương mẹ, vì nhớ nhà, và có thể vì những lý do khác nữa mà ta chưa bao giờ được biết... Có điều, bây giờ ta cũng đã quên mất bài hát khiến bạn Trang khóc là bài gì... Haizzz, những kỷ niệm luôn luôn trở về từng phần như vậy, lúc có lúc mất...



Ở đâu đó trong con người ta, bỗng vang lên một câu của nhân vật Paven trong tác phẩm "Thép đã tôi thế đấy!": Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình... Ừ, ta đã sống thế nào nhỉ?... Ta đã sống thế nào ấy nhỉ?...

Friday, December 24, 2010

Người ta gọi đó là kỷ niệm...

Từ khi còn rất nhỏ, ai trong chúng ta cũng có mơ ước... Lúc đầu thì ta mơ ước ta sẽ là thầy cô giáo. Lớn hơn chút nữa, giấc mơ theo sự hiểu biết của ta mà lớn lên, ta mơ ước thành một người giàu có như Bill Gates, hay là nhà khoa học giỏi như Einstein hay Newton gì đấy. Lớn hơn nữa ta lại ước gì ta là hoàng đế, là tổng thống hay một cái gì đó na ná, miễn là ta có quyền lực, và nhiều người phải cúi mình chào ta...

Ừhm... Mơ ước của trẻ thơ đẹp lắm mọi người ạ... Nhưng rồi khi ta va chạm nhiều hơn với cuộc sống, khi ta chui mình ra khỏi tấm chăn mang tên "gia đình của bố mẹ", giấc mơ của ta nhỏ dần... Cuộc sống này không có cái gì là màu hồng cả, đầy rẫy những cảnh lọc lừa gian trá, cạnh tranh lẫn nhau để vươn lên từng chút một. Và ta mơ sẽ trở thành một người đủ giàu để ta có thể an hưởng tuổi già... Chỉ cần có thế...

Giống như một cuộc thi chạy marathon, ta chưa đến giai đoạn chạy nước rút, mà ta chỉ mới chạy bình thường để dưỡng sức và không để khoảng cách đối thủ quá xa... Tất cả với ta bây giờ chỉ mới bắt đầu. Nhưng sao ta lại cảm thấy mệt mỏi quá... Và giờ đây, ta lại nhớ "tấm chăn" kia... Nhớ lắm lắm... Ôi, tấm chăn mang tên "gia đình của bố mẹ".

Có người hỏi ta: "Đi vào Sài Gòn học có nhớ nhà không?", ta bảo rằng "không"... Đúng, cái nhà thì có cái gì để nhớ? Nhưng ta nhớ lúc xây nhà, ta cùng lũ trẻ trong xóm nô đùa trên đống cát để xây nhà, rồi cả lần ta chạy vòng quanh cái hố mống nhà vừa mới đào, nó phẳng lì và mát lạnh. Ta nhớ cả lần ngồi ăn sương sa khi nhà đang làm trần, ta ngồi ăn ung dung giữa một rừng những cây gỗ chống đỡ mái nhà. Ta còn nhớ cả lần lén lấy tiền mẹ để đi mua kẹo mút, lúc lon ton đi chơi thì bị rơi xuống đất, và ta đã nhặt lên, ngẫm nghĩ, rồi đem đi rửa và ăn tiếp (giờ mới thấy là mất vệ sinh)... Đó chỉ mới là vài chuyện lúc ta còn học mẫu giáo, chưa kể lần ta "són ra quần" và khóc hu hu vì bị cô giáo la... Không kể tiếp nữa, vì nếu không thì những thứ đó cứ ập về và ta viết đến mấy tháng cũng không hết...

Ta phải gọi những chuyện đó là cái gì nhỉ? À, người ta gọi đó là kỷ niệm...

Hôm qua đã là lịch sử, và tất cả những gì chúng ta nhớ hôm nay đều đã trở thành kỷ niệm. Nó có thể vui, nó có thể buồn. Nó có thể ấm áp, và cũng có thể khiến ta cảm thấy cô đơn. Nó cũng có thể khiến lòng ta thắt lại, và cũng có thể khiến ta cười lên, một kiểu cười mà người ta gọi là "cười hâm"... Nó chính ta tất cả những xúc cảm của trái tim...

Nếu hôm nay bạn nghĩ về hôm qua, hẳn bạn cũng nhớ nó lắm... Cũng có thể bạn mong muốn có một ngày hôm qua hơn thế nữa, để lại cho bạn những kỷ niệm mà dù bao nhiêu lâu nữa bạn cũng không thể quên... Và bạn cố gắng mỗi ngày, sao cho nó thật ý nghĩa, với bạn và với những người bạn của bạn...

Ta cũng đã như vậy, và rồi ta chợt nhận ra rằng, kỷ niệm là thứ tự nhiên nó đến, và cũng thật tự nhiên nó ở lại trong ta, để rồi nó sẽ ra đi lúc nào chính ta cũng không hay biết... Có điều, mấy ai không sống lại thời quá khứ nếu họ tình cờ gặp lại nó? Giống như ta bây giờ, nhìn thấy một cây kem, ta chợt nhớ hồi nhỏ ta thường ăn loại cây kem tròn có giấy quấn xung quanh, và cách ăn thời đó của ta là...mút. Bây giờ, cắn một miếng kem, ta cũng cảm nhận được hơi lạnh buốt răng mà hồi trước ta vẫn sợ và không dám cắn vào kem... Kỷ niệm là thế. Có những chuyện bạn rất muốn khắc vào kỷ niệm, bằng cách làm cho nó thật đặc biệt, nhưng cuối cùng thì nó vỡ tan tành. Còn có những chuyện tưởng là không có gì đặc biệt, thì ta cứ nhớ nó hoài...

Thế nhưng, có những ngày đặc biệt, ta chỉ muốn làm cái gì đó thật đặc biệt, để mãi mãi ta không quên những người bạn của mình... Nói tới đây mới nhớ, ta vẫn thường hay nhớ về cái thời chạy lon ton với mấy đứa bạn rồi nằm lăn lì ra bãi có ngắm bầu trời, nhưng rồi ta lại không nhớ nổi những người bạn đó là ai, và tên gì... Thế đấy, bạn chỉ nhớ có một phần kỷ niệm mà thôi. Và ta nghĩ, chắc phải làm gì đó đặc biệt thì mới có thể nhớ cả những người bạn nữa... Ừhm... Và ta đã cố gắng làm ra kỷ niệm...

Cuối cùng, ta nhận ra rằng kỷ niệm trong mỗi con người là khác nhau. Ta nhớ tới những kỷ niệm đó, nhưng bạn bè ta lại không nhớ nó. Ta cố gắng vun xới cho những kỷ niệm thêm đẹp hơn bằng những "trận" đi chơi, còn bạn bè thì họ chỉ đơn giản là "chơi cho vui". Ta hằng mong muốn một ngày nào đó, ta gặp lại bạn bè xưa, và nhắc lại chuyện cũ... Nhưng ta chưa hề thấy lại những kỷ niệm đại học ở những người bạn của ta...

Để kết thúc bài viết, tôi muốn kể về một chuyện... Đến bây giờ ta vẫn gọi chị Bảy là chị Bảy mặc dù cùng tuổi và không có quan hệ họ hàng. Hôm trước gặp chị Bảy, chị Bảy kể về những kỷ niệm vui vui ở thời cấp ba, ta nhận ra rằng, chị Bảy cũng giữ những kỷ niệm đó ở trong lòng... Những kỷ niệm mà chỉ ta và chị Bảy của ta biết và nhớ tới...

Đó là quá khứ mà chỉ còn một mình ta nhớ tới... Và người ta gọi đó là kỷ niệm...

Monday, December 20, 2010

Trở về mái nhà xưa (Phạm Duy)




Lời bài hát:

Về đây khi mái tóc còn xanh xanh.
Về đây với mầu gió ngày lang thang
Về đây với xác hiu hắt lạnh lùng.
Ôi lãng du quay về điêu tàn.

Đâu tiếng đàn ngoài hiên mưa ?
Và đâu bướm tơ, vui cùng mùa ?
Một mùa Xuân mới, mắt êm nắng hào hoa.

Về đây nghe tiếng hú hồn mê oan.
Về đây lắng trầm khúc nhạc truy hoan.
Về đây nhé ! Cắm xong chiếc thuyền hồn
Ôi thoáng nghe dây lòng tiếc đờn.

Mái tóc nhà lưu luyến vạt trăng xanh.
Nếu mưa về yêu lấy hạt long lanh.
Chờ mong nắng cho tươi đời xuân xanh.
Người xa vắng biết đâu nấm nhà buồn

Đốt ánh đèn in bóng vào rêu xanh.
Sẽ thấy cười tan vỡ hồn đêm thanh.
Và nghe thấy kiếp xưa bước nhẹ về
Đang khóc than trên đường não nề.

Thôi nhé đừng hoài âm xưa
Giọt mưa đã gieo trên thềm nhà
Người ngồi im bóng
Lắng nghe tháng ngày qua.

=====

Cảm nhận của KimKha:

Thả hồn trở về lang thang trong kỷ niệm, từ thời thơ ấu, thời đi tắm mưa và chăn bò, thời của những cánh diều, thời của những buổi chiều nằm miên man trên chiếc thuyền lững lờ... Ta đi lang thang trên con đường đầy hoa và bướm, đuổi theo những cái bóng và giơ tay chộp lấy những làn mây... Bầu trời như mở ra trước mặt, giữa một đồng cỏ mênh mông... Rồi bất chợt, ta sực tỉnh... Quá khứ đâu rồi?

Ta đang đứng trước mái nhà xưa, nhưng đâu rồi bức tường rêu xanh đâu rồi? Và kìa cơn mưa đến, nhưng đâu rồi tiếng đàn lạc thanh hòa trong những hạt tóc tách? Đâu rồi những cánh bướm lạc đường giữa rừng hoa? Những con trâu thủng thẳng gặm cỏ, mất rồi sao? Đâu rồi tiếng sáo diều vẫn cất lên giữa những tầng mây? Và cả cơn gió se lạnh, đi đâu rồi...

Chẳng lẽ là mọi thứ đã vĩnh viễn ra đi rồi sao?

Ừm... Giờ chỉ còn mình ta... lắng nghe tháng ngày qua...

===========
Một chút suy tư:

Ta nhớ một mái nhà... Nhưng không phải ta nhớ một mái nhà, mà là ta nhớ những kỷ niệm với mái nhà đó... Đó có thể chỉ là một vết bẩn, mà ta vô tình dính vào tường... Đó cũng có thể một mái hiên ta thường ngồi ngắm trăng xanh...

Ta có thể có một ngôi nhà y như thế, nhưng ta không thể có những kỷ niệm y như thế...

Thursday, December 2, 2010

Một ngày mệt mỏi...

Sáng nay ngồi đậy, đầu nhức như búa bổ... Tối hôm qua không biết bị cái gì mà người mệt thừ ra, chỉ muốn nằm dài và ngủ, nhưng lại bị mỏi nhừ và đầu lại đau... Uống vội vã viên Decolgen, rồi nằm lăn quay ra ngủ... Giờ thì đầu vẫn còn đau, và lưng thì mỏi nhừ...

Ừm... Điểm lại xem hôm qua mình làm gì nè... Sáng dậy là cắm đầu làm luận văn, đến trưa, ăn uống xong là đi cafe với Luân, rồi về. Không biết nữa, chắc là do làm việc nhiều cộng với môi trường nóng lạnh đột ngột do đi vào-ra chỗ quán cafe máy lạnh... Ai biết, hên xui...

Giờ thì không biết viết gì, cũng không biết làm gì... Chỉ thấy người mỏi nhừ ra, và lên blog này viết vài dòng thôi... Tóm lại, đi ăn sáng thôi. À, mới "chén" xong một hộp nước yến, đầu óc có tỉnh ra đôi chút. Hi vọng là mọi thứ vẫn ổn...