Monday, January 17, 2011

Nhịp sống...

Mỗi ngày trôi qua là một kỷ niệm... Kỷ niệm có thể đáng nhớ, có thể là đáng quên... Nhưng có những kỷ niệm đáng nhớ lại quên và đáng quên lại nhớ... Vậy thì bạn đừng hỏi tại sao bạn hay buồn...

Hôm nay trời lạnh. Lạnh là lạnh so với đường phố Sài thành, vốn dĩ đông đúc và lộn xộn, đầy khói xe và sự bất công. Ta bước ra khỏi nhà lúc 8h, hương vị của cái lạnh 18oC vẫn đó, chưa đi... Ta choàng thêm một chiếc áo khoác, và tự nhủ: "Hôm nay có phải là đầu mùa đông đâu cơ chứ". Thời tiết dạo này thật kỳ cục, và càng lúc càng trở nên kỳ cục, giống như tính tình của ta càng lúc càng kỳ cục. Mệt mỏi. Chán. Và không tìm đâu thấy ý nghĩa cuộc sống...

Ta có cảm giác như mình càng lúc càng co rúm lại trong một cái hộp kín. Mất đi cảm giác tiếp xúc bên ngoài. Sống trong cuộc sống ảo nhiều hơn đời sống thật. Ta đã bị đóng khung trong một cái hộp kín mang tên Computer.

Mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá... Khiến cuộc sống ta trở nên ngột ngạt... Nhưng hôm nay là đầu tuần, ta lại phải bắt đầu một tuần làm việc mới. Thử thách. Và những khoảng lặng suy nghĩ. Công ty giờ đây chỉ còn 2 người, lại làm 2 lĩnh vực khác nhau, chẳng chung đụng ý tưởng và làm việc chung nữa. Nhóm bạn làm sản phẩm giờ đây cũng chia đàn xẻ nghé, hai nhóm con, mỗi nhóm một mục tiêu khác nhau. Và người yêu thì cũng chuẩn bị đi làm với những lo toan khác trong đời. Ta cũng thế. Bản thân ta cũng có những suy nghĩ cưa đôi. Một đàng là muốn đi làm để có tiền và danh tiếng, một đàng là làm vì những mục đích khác ngoài những mục đích tầm thường đó. Một đàng là hùng hục làm việc, một đàng là thả hồn theo mây gió, sống chết mặc kệ... Haizzz...

Giờ mới thấy, tuổi đôi mươi chưa phải là tuổi với đầy biến động... Tuổi bắt đầu lập nghiệp như bây giờ mới thật sự có nhiều biến động, và khiến chúng ta phải suy nghĩ để lựa chọn giữa 2 cái mà ta không thích. Vậy thôi. Cuối cùng thì chọn cái nào cũng vậy... Lao đầu theo công việc... Như những con thiêu thân.

Nhịp sống nhộn nhịp, ồn ào, và chán... Nhưng từ những cái đó, ta có tiền và ta có thể nuôi sống ta và vài người khác. Để từ đó, một mầm sống mới được nảy sinh... Nghĩ về tương lai xa vời vợi...

No comments:

Post a Comment