Friday, January 28, 2011

Rời xa cuộc chiến ở Sài thành

Vậy là những căng thẳng cuối cùng của đời sinh viên đã đi qua... Hi vọng là cái luận văn của ta sẽ tốt đẹp như một khởi đầu tốt đẹp cho thời kỳ mới: Bước đi vào đời mà không còn ảnh hưởng của trường học.

Sau khi bảo vệ xong luận văn, ta lại về quê... Giờ này thì đang ngồi ở quê, với một cái máy tính cùi bắp, và viết blog cho vui... Ghi lại một dấu ấn trong cuộc đời ta... Những tháng ngày chuẩn bị cho việc ra đời thật sự đã dần hoàn tất, còn bây giờ thì tận hưởng cái lạnh buốt của không khí chợ Tết quê ta, tưởng tượng về một ngày mai tươi sáng nào đó... Mơ mộng và bay bổng...

Trên đường về quê, ta găp lại môt người bạn cũ... 5 năm rồi chứ ít gì... Bây giờ thì nó làm ở Sài thành, lương cũng khá và con đường tiến triển đang mở ra trước mắt. Mà đó chỉ là môt cô gái học trung cấp thôi đấy, thật là trên đời có nhiều người có khả năng làm việc thật là tuyệt! Có một chuyện vui là ai ai cũng muốn về quê hết, vấn đề của họ bây giờ là thời gian và... làm sao để sống. Phú Yên, vùng đất còn nghèo và lạc hậu lắm lắm. Chứ không phải là mảnh đất màu mỡ cho những tài năng ươm mầm... Nhưng rồi phải làm sao đây, chẳng lẽ phải cứ bám vào cuộc sống xô bồ của Sài thành sao? Bon chen, nhộn nhip, không ngớt còi xe, không hết khói xe... Ta phải làm gì đó, phải làm gì đó, làm gì đó để có thể giúp những người như ta có thể về quê mà vẫn yên tâm về cuộc sống no đủ...

Nhìn những nhóc teen, ta lai thấy một góc cuộc sống khác... Nó vẫn thường lên mạng, chỉ để chơi game... Không biết vì nó không có chuyện gì khác để làm mà vẫn được tôn trọng, hay là do đó là một việc nó thật sự thích? Hình như không phải lý do thứ hai... Hình như lý do chính vẫn là nó cần được tôn trọng, nhưng nó không biết làm thế nào để vẫn có thể làm tốt mà được tôn trọng... Dường như đối với nó, câu hỏi luôn luôn là "how"... Mình cũng đã từng như thế, nhưng mãi đến bây giờ mình vẫn chưa có câu trả lời cho câu hỏi hóc búa này... Riết rồi, vùng quê của mình xem internet tương đương với game, lên internet là chỉ để chơi game.

Ta phải làm gì đó... Phải làm gì đó thôi...

No comments:

Post a Comment