Saturday, April 9, 2011

Ngành và việc làm

Mấy ngày nay, nghe những người bạn thực phẩm than vãn về tình trạng thiếu việc làm. Bỗng nhiên tự nghĩ đến số phận của sinh viên mới ra trường... Môi trường doanh nghiệp hoàn toàn khác với môi trường học tập, cạnh tranh khốc liệt hơn, và lúc nào cũng tính toán từng li từng tí. Nào là tiền lương, nào là điều kiện làm việc, nào là tạo mối quan hệ,... Nếu như trước đây 5 năm, ta đậu đại học, và ta nghĩ: Vậy là bắt đầu cuộc sống mới... Giờ thì mới nhận ra, bây giờ mới thật sự là cuộc sống mới...

Đâu là cuộc sống mới? Và ta phải lựa chọn giữa những thứ gì? Ai đi làm thì mới thấy, chúng ta phải bỏ lại sau lưng những mối quan hệ bạn bè... Không còn những giây phút hồn nhiên nữa, không còn nhí nhố nữa, thậm chí nhí nhố cũng là một hành động bị cấm... Một người bạn mới đi làm không lâu nói rằng, ở đó (nơi làm việc) không có nhiều người nói chuyện, và người ta cũng không muốn nói chuyện, mà tất bật với công việc. Cũng có thể là bạn ấy đúng... Dưới áp lực của đồng tiền, họ cố gắng làm việc, để kiếm tiền...

Bất chợt nhớ tới một câu chuyện của một linh mục mà tôi vừa nghe cách đây không lâu...

Một ngày nọ, chúa tể loài quỷ tập hợp tất cả loài quỷ trong vũ trụ lại và bảo nhau: "Đã hàng triệu năm qua, chúng ta có thể cám dỗ loài người làm mọi việc chúng ta muốn, nào là chiến tranh, nào là quyền lực, nào là huynh đệ tương tàn,... Nhưng chúng ta không thể ngăn cản cái bọn Công giáo đến nhà thờ, đi gặp cái ông Giê-su đó, để rồi chúng nó cải tà quy chính, và lìa bỏ chúng ta. Không được! Chúng ta phải tìm cách ngăn bọn họ lại!". Đám quỷ con nhao nhao lên tìm cách, và đang khi chúng còn đang bàn luận, chúa quỷ ra hiệu im lặng và nói tiếp: "Vậy thì... Chúng ta không cần cám dỗ bọn chúng nữa, chúng ta hãy để cho chúng đến nhà thờ mỗi chủ nhật, nhưng chúng ta sẽ xén bớt thời gian của chúng, để chúng đến nhà thờ mà như không đến..." Chúa quỷ cười nhếch mép còn đám quỷ con thì nhao nhao cả lên. "Chúng ta hãy tạo thật nhiều khu vui chơi giải trí, nhiều khu nghỉ mát chất lượng cao, nhiều tiệm spa, khách sạn, nhà hàng, quán nhậu, quán nước. Và khiến cho mọi người bận rộn với email, blog, mạng xã hội, game, nhạc, video,... Chúng nó sẽ phải bỏ tiền ra cho những món đồ xa xỉ như xe hơi đắt tiền, smartphone, di động đủ kiểu... Chúng nó sẽ cuốn cuồn chạy theo thời trang, theo đồ trang sức... Chúng nó sẽ có rất nhiều buổi dạ hội, nhạc hội, và ở đó chúng nó sẽ vun vít tiền cho việc trang điểm và tự làm nổi bật mình... Cuộc sống của chúng nó sẽ tất bật với thế giới truyền thôn, với truyền hình, máy tính, mạng internet, báo chí, với các loại quảng cáo đủ kiểu..."

"Và chúng nó sẽ phung phí thật nhiều tiền, và rồi chúng nó phải cố gắng kiếm tiền để có thể giải trí nhiều hơn... Chúng nó sẽ làm việc, làm việc, làm việc... Rồi chúng nó sẽ giải trí, giải trí, giải trí... Và rồi chúng nó lại làm việc, làm việc, làm việc... Rồi chúng nó lại giải trí, giải trí, giải trí... Rồi hì hục làm việc, làm việc, làm việc... Rồi lại giải trí, giải trí, giải trí... Cần mẫn làm việc từ ngày này qua tháng nọ... Hăng say giải trí từ năm nọ sang năm kia... Cuộc sống của chúng nó sẽ bị áp lực dưới đồng tiền, và chúng nó sẽ phải kiếm tiền bằng mọi giá... Dần dần thì chúng nó vẫn đến nhà thờ, nhưng lòng chúng nó thì không ở với Chúa của chúng nó... Chúng nó sống trong gia đình, mà tâm trí mãi bay tận đâu đâu... Gia đình sẽ có khoảng cách. Xã hội nghi ngờ lẫn nhau. Mọi người đối xử với nhau chỉ bằng tiền bạc, còn tiền thì còn bạn... Và khi đó, đó sẽ là lúc chúng ta thu nhận những gì thuộc về chúng ta..."



Xin những người không Công giáo đừng hiểu nhầm... Các bạn hãy để ý đến một điều này là: Cuộc sống chúng ta, đôi khi chỉ đơn giản là chúng ta dùng đủ mọi cách để thỏa mãn nhu cầu của chúng ta, và rồi chúng ta sẽ lại làm việc thật nhiều để có thể tiếp tục thỏa mãn những nhu cầu đó... Đâu là lối ra cho cái vòng lẩn quẩn này???

No comments:

Post a Comment