Tuesday, May 24, 2011

Ngày đẹp trời

Buổi sáng hôm nay, ngày sinh nhật KimKha... Đẹp trời... Mở mắt ra là thấy những tia nắng thật tuyệt của buổi sáng... Những tiếng động bình thường của Sài thành tự nhiên bớt ồn ào hẳn... Xin đừng hiểu là KimKha đang "tự sướng" bằng cách tự khen bầu trời, chẳng qua là vì ta ngủ nướng... Hihi

Xử một bát cơm chiên buổi sáng, cảm nhận hơi nóng tốc lên khuôn mặt, tự thưởng cho mình một phút trầm lắng... Hihi... Trầm lắng là chỉ trầm lắng một vài phút thôi, chứ chuẩn bị đi chơi... Năm nay mình sẽ lại đi chơi thả ga...

Mới ngày hôm qua đi chơi với Chị Bảy, đó là cuộc đi chơi đầu tiên, còn cuộc đi chơi cuối cùng của năm nay chưa ngã ngũ... Biết đâu được, mình cứ thích đi chơi cho đã thôi... Thôi, tiếp tục đi chơi đây!

Còn vài tiếng nữa là đến sinh nhật

Tựa: Tự nhiên trong đầu xuất hiện câu "Ngày em sinh ra..." nên mình vừa nghe và vừa viết bài cảm nhận bài "Áo xanh" luôn, như là một cách ăn mừng sinh nhật...





Mặc dù ta chưa bao giờ được tặng một cái áo xanh "để đời" như thế, nhưng dường như trong tâm hồn của ta đã từng nhận rất nhiều chiếc áo xanh như thế... Đó là từ những người luôn yêu thương ta... Vui!



Ngày em sinh ra, ta hãy còn mong rằng bé con sẽ lớn nhanh như thổi, sẽ trở thành một người mạnh mẽ, bước những bước tươi đẹp trên dòng đời của mình. Thế gian, đừng bao giờ để bé con bị nhuốm màu trong cuộc sống bi lụy, mà hãy nuôi dưỡng bé con trở thành một bé con tinh tuyền, trong chiếc áo xanh của tình thương người mẹ. Một chiếc áo với từng đường chỉ là một ước mong của người mẹ, chiếc áo xanh như dòng đời tươi đẹp... Chiếc áo xanh hi vọng.



Thế nhé, giờ thì bé con hãy ngủ đi, hãy ngủ đi, để cho những giấc mơ được bay cao... Với những trận giả, với trò bắn bi, trốn tìm,... Vì giờ đây, giữa dòng đời xuôi ngược, bé con được ôm ấp, được bảo vệ trong vòng tay của những người luôn thương yêu bé con. Bé con sẽ lớn lên, giữa những giọt mồ hôi và nước mắt đầy tình thương mến, và từ đây cuộc đời của bé con sẽ có nhiều yên vui... Hãy tiếp tục dung dưỡng chiếc áo xanh trong tâm hồn nhé, bé con... Chiếc áo xanh nhiệt huyết.



Bỗng chốc ta sợ... Sợ rằng chiếc áo xanh ấy không thể giữ bé con giữa cuộc sống với nhiều dòng ngược xuôi... Sợ rằng đời sẽ đưa chân bé con, khiến bé con không còn ôm giữ lấy chiếc áo xanh ấy nữa, và chiếc áo ấy cũng không còn như ngày xưa nữa... Bé con ơi, nếu như thế thì bé con hãy trở về nhé. Quay lại mái nhà xưa, để lại lần nữa, bé con được ấm ủ trong lòng người mẹ, người sẽ may lại áo xanh cho bé con... Dù cho... Chiếc áo xanh đã nhuốm màu...



Vậy thì, cuộc đời ơi... Hãy giữ chiếc áo xanh mang tên bé con ấy được sạch nhé, đừng để nó phai màu nhé... Và cũng đừng kéo chiếc áo ra khỏi cuộc sống của bé con, mà hãy bên cạnh bé con... Để khi bé con ngủ, chiếc áo sẽ là gối. Để khi bé con làm việc, chiếc áo sẽ che nắng che mưa... Chiếc áo xanh sẽ sống chung với bé con, trưởng thành cùng bé con, vui buồn cùng bé con... Và cùng bé con bước lên những bước đường thành công... Vậy nhé, hãy giữ chiếc áo xanh của bé con nhé... Chiếc áo xanh ước mơ.



Như áo xanh hôm nào...
Như áo xanh hôm nào...
Như áo xanh hôm nào...

Sunday, May 22, 2011

Sắp tới sinh nhật

Bẵng một thời gian lâu, mình mới quay lại viết blog... Một khoảng thời gian dài thả hồn theo những giấc mơ, những cuộc gặp gỡ, những buổi nói chuyện, tự nhiên hôm nay thấy lòng thỏa mái lạ thường... Sắp tới sinh nhật lần thứ 24 rồi còn gì. Lớn rồi nhỉ...

Không còn nhí nhảnh theo cái kiểu nhong nhóc nữa... Đến bây giờ nghĩ đến chuyện cũ cũng thấy ngài ngại, nhưng không sao, vì nó để lại trong tâm trí những người bạn thân của mình, rằng có một thằng KimKha như thế, thằng nhắn tin thông báo sinh nhật trước một tháng... Hihi...

Đọc lại những dòng cảm xúc của blog Tuổi hai mươi của mình, cũng vào đúng dịp này, và nhận ra mình đã lớn lên như thế nào... Cuộc sống quả là kỳ diệu... Dòng thời gian trôi, cuốn theo kỷ niệm như một cơn lũ, và để mỗi khi lũ về, ta lại nhớ đến mùa lũ lúc xưa. Nhớ lắm...

Đang tự hỏi mình nên tự nhận là gì? "Dân coding" hay là "dân công nghệ" nhỉ? Chả biết thế nào mà cuộc sống của ta cứ càng lúc càng gắn chặt vào máy tính thế này... Cũng hay, nhưng đôi lúc cảm thấy thiếu thiếu thế nào... Blog cứ viết, viết thỏa mái mà bất kể có ai đọc hay không... Thế đấy! Nhưng như vậy cũng tốt, một mình ta đối diện với chính ta... Và để sau này có thể nhìn lại, một đời người, một quãng đường dài... Đầy tự hào và hạnh phúc...