Monday, February 27, 2012

Con đường phía trước

Một ngày, ta nhận ra ta chỉ là một phần tử nhỏ bé trong vũ trụ vô hạn này. Một phần tử di chuyển vô tình qua các điểm đến, dừng lại, và rồi lại lặng lẽ bay đi... Ta chẳng thể làm gì để thay đổi cái vũ trụ vô hạn đó... Vậy tại sao ta lại đến?

Ta không phải đang buồn cho số phận của mình đâu nhé... Bởi vì một bước di chuyển của một phần tử, nó sẽ lại đụng vào một phần tử khác, và rồi cả hai phần tử lớn lên, lớn dần lên từng ngày. Đó là cái cách mà vũ trụ này vận hành...

Ta có thể chỉ là một phần tử nhỏ bé, lang thang trong chuỗi những ngày vô tận, nhưng tất cả không phải là không có ý nghĩa. Ta trở thành có nghĩa khi ta được sinh ra, mang lại niềm vui gọi là "có một đứa con" của cha mẹ. Ta trở thành có nghĩa khi ta lớn lên và mang lại những niềm vui đến các đấng sinh thành dưỡng dục. Rồi ta cũng gặp những người bạn chí cốt, và ta cũng trở thành một người bạn tốt của họ. Ta gặp một người, và yêu, và chia sẻ cho nhau những niềm hạnh phúc. Ta lại vun đắp cho sự lớn mạnh của một công ty. Và còn nhiều thứ khác nữa mà ta chưa cảm nhận được... Chỉ cần bước tới, bước tới bước nữa, và bước tới thêm bước nữa...

Hôm nay, ta nghe được một câu nói của một người bạn thân: "Hơn cả tình bạn, chỉ thua kém tình yêu, đó là tính đồng chí". Tự nhiên nghĩ, ai là đồng chí của ta chứ nhỉ? Hình như chẳng có ai cả, hoặc là ta đã quá khắc khe. Ừ, tình đồng chí, có lẽ nó chỉ đến với ta một thời gian, đi chung với ta, mang đến cho ta nhiều điều thật đẹp, và nhiều điều thật mơ mộng. Và rồi nó sẽ lại đi... Sớm thôi... Nó sẽ lại ra đi... Ra đi như chưa bao giờ đến...

Cũng như sự vận hành bình thường của vũ trụ. Ta sẽ lại tiếp tục lang thang, và sẽ gặp một người nào khác, đi cùng với ta thêm một đoạn nữa. Một đoạn nữa... Một đoạn nữa nữa... Một đoạn nữa nữa nữa... Và ta sẽ trở thành người thành công. Đạt được những mong ước của mình... Hẳn là ta sẽ rất vui cho tới lúc nhắm mắt xuôi tay...

Đến khi ta đến cuối con đường thì...

Ta là cái gì nhỉ? Và ta đã là cái gì nhỉ?

Friday, February 10, 2012

Về một bài toán kinh điển

Những người yêu thích toán đều biết về bài toán "Achilles không thể đuổi kịp con rùa", hôm nay ta lại có một góc nhìn thú vị về bài toán này... Bài toán này như sau: Achilles có thể chạy nhanh gấp 100 lần con rùa, nhưng nếu Achilles chấp con rùa một đoạn 100m thì Achilles vĩnh viễn không thể đuổi kịp con rùa. Lý luận như sau: Đầu tiên, con rùa đứng trước Achilles 100m, khi Achilles chạy được 100m thì con rùa đã chạy được thêm 1m nữa, sau đó nếu Achilles chạy tiếp 1m nữa thì con rùa đã chạy thêm 1/100m nữa, và nếu Achilles chạy thêm 1/100m tiếp theo thì con rùa lại vượt lên 1/10000m... Cứ như vậy thì con rùa luôn bỏ trước Achilles một khoảng rất bé, có nghĩa là Achilles không bao giờ đuổi kịp con rùa.

Dĩ nhiên, đáp án mà mọi người biết là tổng vô hạn các số này là một số hữu hạn, vì vậy Achilles sẽ đuổi kịp con rùa thôi, nhưng tôi lại đang nghĩ đến một vấn đề khác. Xung quanh chúng ta, có rất nhiều người giỏi, nhiều người để chúng ta phấn đấu... Nhưng nhiều khi chúng ta đặt mục tiêu chỉ là cho bằng người khác, và rồi tự hỏi sao chúng ta không thể bằng người đó.

Hình như ta cần phải đặt mục tiêu vượt qua tất cả những người mà ta hâm mộ, để ta có một sự phấn đấu mãnh liệt hơn. Nhớ tới một câu mà ta vẫn thường tự nhủ: "Giống như một người leo núi, luôn hướng tới đỉnh núi mà vươn tới, và dù cho bạn không leo được đến đỉnh núi, bạn cũng đã đứng cao hơn rất nhiều người".

Friday, February 3, 2012

Và ta được đảm nhận cương vị mới

Hôm nay là ngày ta chính thức nhận cương vị mới, cương vị đầu tiên thoát khỏi kiếp lập trình, Project Lead ở tại công ty GNT. Thực ra thì nó cũng không có gì lớn lắm, cũng không phải thoát hoàn toàn khỏi lập trình, chỉ là một chỉ dấu cho sự trưởng thành trong công việc của ta mà thôi... Để biết rằng ta đang đi lên... Đi lên từ từ...



Thế nhưng, trong thời điểm này, ta lại bị cảm nhẹ. Mà không biết có phải cảm không nữa, bị đau họng, buổi chiều tối thì sốt và nhức đầu... Bác sĩ bảo rằng ta bị viêm đường hô hấp trên. Tin vào bác sĩ vậy, chứ chẳng có con đường nào khác...



Hôm nay ta hơi mệt, nên không muốn viết nhiều nữa... Để dành thời gian để ngủ trưa... Nhưng nghe một đoạn nhạc, ta lại muôn viết nhiều hơn... Cảm xúc cứ lai láng và chảy tràn... Như một người suối bất tận... Hôm nay có lẽ ta nên vui, và kiếm một vài người bạn để ăn mừng mới được...



Có lẽ nên post bài hát lên...