Thursday, November 15, 2012

Một người tri kỷ và một người sẽ là bạn đời

Hầu như đa số người nghĩ rằng 2 người bạn này của một người sẽ không phải là một người. Bởi vì người bạn đời thì sẽ có nhiều chuyện không thể chia sẻ được, do sợ người ta giận, sợ người ta buồn và ghen. Ngược lại, một người tri kỷ thì hẳn là quá biết rõ những nỗi niềm thầm kín, quá biết rõ suy nghĩ của mình nên đâm ra không thể sống như người bạn đời được...

Có lẽ vậy...

Hôm nay, ta đi cafe với chị Tâm của ta... Phải công nhận là nói chuyện với một người đồng trang lứa, và cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân, tạo cho ta có những cảm giác gần gũi và hơn thế nữa ta lại cảm thấy yêu người sẽ là bạn đời của ta hơn... Hay! Hay quá nhỉ!

Cũng có lẽ vậy mà ta thích trò chuyện với chị Tâm về một người con gái mà ta đã dành cả con tim và sự tin tưởng của ta. Chị Tâm cũng tâm sự rất nhiều về chuyện của chị Tâm, về những lần giận hờn, nhưng với góc nhìn của một người con gái. Thật là tuyệt khi ta phần nào cảm giác được những dòng suy nghĩ của người sẽ là bạn đời của ta... Ta không thể nào diễn tả được cái cảm giác bềnh bồng và hạnh phúc như thế này. Ta chỉ có thể ghi lại trên trang blog của mình rằng: Ta đã từng trải qua một cảm giác như thế...

Người ta cần gì ở một người bạn tri kỷ nhỉ? Đó hẳn là một người mà ta có thể hiểu được người đó đang nghĩ gì, và là người sẵn sàng nghe và hiểu cho những cảm giác của ta. Đó cũng là người cùng ta bước tiếp những bước đường gian khổ, cùng chia sẻ khó khăn, cùng vui chung một niềm hạnh phúc. Người đó cũng cần phải nghe hết những chuyện riêng tư của ta, hiểu cho ta, và sẽ cho ta những lời khuyên hữu ích và đúng lúc. Có lẽ cũng cần phải giữ bí mật nữa... Hihi... Nói đùa thôi, chứ giữ bí mật thì không đúng lắm. Người đó chỉ cần hiểu ta cần gì và luôn muốn điều tốt nhất cho ta.

Vậy tại sao người tri kỷ thường không phải là người bạn đời? Rắc rối là ở chỗ người tri kỷ biết rất nhiều chuyện riêng tư của ta, ví dụ như việc ta "say nắng" một người con gái nào đó. Nếu người bạn đời biết điều đó, thì dù cho ta chỉ "say nắng" chút chút thôi, thì nó cũng làm bùng phát một cuộc chiến làm nổ tung một tình yêu mà ta đang muốn gìn giữ và bảo vệ. Ta tất nhiên không muốn điều này chút nào. Và vì thế ta chọn một giải pháp là không cho người bạn đời của mình biết điều đó, mà ta sẽ cố gắng ém nhẹm nó đi... Ém nhẹm chính tính cảm của mình... Nhưng đó lại là phần nào của sự dối trá. Và biết đâu nó sẽ là mồi châm nhen nhúm cho sự đổ vỡ trong tình yêu mà ta đã dành trọn cho một người...

Người ta thường ví người đàn ông như là trụ cột trong gia đình. Nếu đàn ông là trụ cột thì hẳn bạn đời của họ chính là lạt. Và hồi chiều chị Tâm phát biểu một câu rất đúng ngữ cảnh: Lạt mềm buộc chặt. Và khi một người phụ nữ trở thành "lạt" thì hẳn người đàn ông sẽ tâm sự nhiều hơn về những cảm xúc riêng tư của họ, và càng lúc mối quan hệ của 2 người sẽ trở thành một kết tinh đặc biệt: Vừa là bạn đời, vừa là tri kỷ... Có lẽ điều đó là một điều hạnh phúc nhất mà rất nhiều người đàn ông muốn có.

Nghĩ tới đây ta lại cảm thấy nhớ người sẽ là bạn đời của ta da diết... Trời đang mưa... Lạnh và nhớ...

-----
PS: Ta viết bài này để dành tặng đặc biệt cho người sẽ là bạn đời của ta. Đồng thời cũng muốn gửi tặng chị Tâm, người ta giúp ta có cảm hứng để viết bài này. Gửi tặng cho một người bạn tri kỷ của ta suốt thời đại học đến giờ, cho một cặp tình nhân sắp bước vào cuộc sống hôn nhân mà ta rất quý trọng, và cho một người bạn nữ đã giúp ta giải tỏa những vướng mắc tâm lý và cũng sắp nghĩ về một mái ấm gia đình... Cảm ơn tất cả! Những con người tuyệt vời đã bước vào cuộc đời ta và ở mãi trong tâm trí ta...

Monday, November 5, 2012

Ngẫm về những điều người sắp lìa đời hối tiếc...

Hôm nay, tôi tình cờ đọc được bài viết này trên facebook: http://www.facebook.com/notes/mr-d%C3%A2u-t%C3%A2y/nh%E1%BB%AFng-%C4%91i%E1%BB%81u-h%E1%BB%91i-ti%E1%BA%BFc-c%E1%BB%A7a-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-s%E1%BA%AFp-l%C3%ACa-%C4%91%E1%BB%9Di-b%C3%A0i-d%E1%BB%8Bch/316218111736612

Tự mình suy nghĩ về cuộc đời của ta...

1. Ước gì tôi đủ can đảm để sống một cuộc sống cho bản thân mình, không phải sống cuộc đời mà người khác trông chờ ở tôi



Tôi luôn bị dằn vặt về điều này... Tôi cảm thấy thỉnh thoảng mình theo đuổi ước mơ của riêng mình, nhưng có lúc tôi thấy việc làm được điều mà người khác trông chờ cũng là một ước muốn của tôi... Tôi không thể và cũng không biết như thế nào nữa. Có lẽ tôi quá yếu đuối, và vẫn chưa đủ can đảm.

2. Ước gì tôi đã không làm việc quá cật lực



Đúng là tôi làm việc quá cật lực thì phải... Nhưng cảm giác của tôi lúc nào cũng là "chưa đủ", và rằng "mình có thể làm nhiều hơn". Nó đã sai chăng?

3. Ước gì tôi đã can đảm biểu lộ những cảm xúc của mình



Điều này có vẻ không đúng đối với tôi. Tôi là người không giấu được cảm xúc của mình... Điều này là tốt ư? Tôi không biết điều đó đó! Nhưng có vẻ điều đó chưa được tốt lắm, bởi tính bộc trực của tôi sẽ làm nhiều người khó chịu... Liệu mọi người có tẩy chay tôi vì điều đó?

4. Ước gì tôi vẫn giữ liên lạc với bạn bè của mình.



Haizza... Đó là một điều tôi luôn trăn trở... Tôi vẫn thường hỏi mọi người: "Lần cuối cùng mà bạn gặp một đứa bạn thân cũ của bạn là khi nào?" Thế nhưng tôi vẫn ít khi liên lạc với những người bạn của mình. Tôi đã tự tạo cho mình một cuộc sống đầy bận rộn...

5. Ước gì tôi đã để cho bản thân mình được hạnh phúc hơn.



Một phần nào đó tôi làm được điều này... Tôi luôn cười thoải mái, luôn làm trò cho người khác cười mà tôi không cảm thấy ngại ngùng vì điều đó? Tuy nhiên... Hạnh phúc? Liệu tôi có hạnh phúc? Tôi không biết nữa, nhưng hiện tại tôi hài lòng với cuộc sống của mình, với những lần chạy lung tung và mang lại niềm vui cho người khác... Nhiều lúc tôi nghĩ, có lẽ mình nên đi diễn hài thì hay hơn là coding... He he...

Sunday, November 4, 2012

Hành trình một mình...

Lưu ý: Ai đọc những dòng đầu tiên mà không hiểu, xin đừng đọc tiếp, và đừng ném đá tác giả. Xin cảm ơn.

-------------------

Cuộc sống lắm lúc không được như ta vẫn nghĩ, có lẽ vì đó là cuộc sống, và ta vẫn phải vượt qua tất cả để vươn lên...



Đó là điều mà ta vẫn thường suy ngẫm trong đầu. Nhưng mà có vẻ việc làm được nó thật là khó khăn... Chính lúc này, ta cảm nhận được rằng ta là một nốt nhạc lạc điệu trong một bản nhạc đầy cung trầm, và ta chỉ muốn bứt khỏi bản nhạc đó, nhưng hoàn toàn không thể.

Dường như nếu một người nào đó nói quá nhiều, ý kiến quá nhiều, thì người ta lại xuất hiện một hoóc-môn chống lại điều đó. Và người nhiều ý kiến kia sẽ trở thành cô lập. Đó là cách mà người ta khiến những người nhiều chuyện im lặng: Không muốn người ta nói thì hãy im lặng và dửng dưng, nếu không muốn nói bằng câu "chó cứ sủa, xe tăng cứ chạy". Và rồi người kia sẽ im lặng, vì phàm ở đời ai muốn mình là ...?

Có lẽ ta nên tìm một chốn bình yên hơn. Tránh xa những xu thế tranh giành ảnh hưởng một cách quá đáng. Và đứng nhìn cái cách mà thế giới này vận động... Nó sẽ dậy sóng đó, rồi lại yên bình... Yên bình chán rồi lại nổi cơn sóng lớn... Có lẽ ta nên tìm một chốn bình yên. Để tận hưởng cuộc sống. Để nhìn. Và để bình yên.

Công việc hằng ngày là một núi nặng, nó đè lên ta. Và rồi ta cảm thấy mệt mỏi. Nhưng rồi ta lại thấy bình thường. Rồi một núi khác lại đè lên ta... Tại sao? Có lẽ ta là một trong những người hiếm hoi coi việc của người khác là một phần trách nhiệm của mình. Người ta chỉ đơn giản coi đó là một công việc, là một thứ để người ta thể hiện, và tranh giành sự ảnh hưởng... Còn ta thì ta coi đó là một phần trách nhiệm... Có lẽ ta đã sai... Nhưng ta vẫn không cho mình suy nghĩ rằng đó là một phần công việc, rằng ta chỉ cần cố gắng thể hiện mình thôi... Ta không thể... Cứ như cái đầu cố chấp của ta cứ phải nghĩ rằng đó là một phần trách nhiệm của ta, và ta phải hoàn thành bằng mọi giá.

Con người.

Một sinh vật kỳ lạ. Một sinh vật sẵn sàng đè bẹp người khác để nhảy lên.

Quyền lực.

Một khía cạnh nhỏ hơn đó là sự ảnh hưởng.

Là thứ mà con người luôn muốn đạt được. Bằng bất cứ giá nào. Kể cả sử dụng suy nghĩ của người khác để làm lợi cho mình, và rồi khi thấy những ý kiến đó không được trọng dụng thì lại gán nó cho chính tác giả, và cười...

Ta sẽ làm gì khi môi trường xung quanh ta không còn tốt cho ta? Bỏ chạy ư! Làm như vậy thì thật là nhục ấy nhỉ... Cứ như là một người chạy trốn khi họ thất bại. Ồ không, ta sẽ ở lại. Để học cách sống giữa một bầy người. Giống như ta đã sống suốt bao nhiêu năm qua... Bởi dường như ta chẳng thể tìm ở đâu một môi trường tốt theo đúng nghĩa...

Công việc. Cuối cùng tất cả mọi người đều muốn làm vì tiền... Càng rủng rỉnh càng hay. Ngó qua ngó lại chẳng có ai hăng say, mà nếu có hăng say thì là hăng say cổ vũ để một người nào đó làm và rồi họ sẽ được hoan nghênh vì đã cổ vũ nhiệt tình...

Ai cũng nói muốn làm gì đó lớn lao. Nhưng chính họ không muốn thoát khỏi cái vòng của chính mình... Họ chỉ muốn sống một cách an toàn. Mà họ không biết chính sự liều lĩnh trước đây của họ đã mang về cho họ một tý hào nhoáng hiện tại... Họ đã thoả mãn mất rồi...

Ta có nên tiếp tục bước đi chung với họ hay không nhỉ? Hay là lẳng lặng bỏ đi tìm một mục tiêu mới? Bởi vì "dừng lại" đó là thứ mà ta sợ nhất... Ta không thể dừng lại... Nhưng lẳng lặng bước đi thì liệu ta có bị cô lập như một nốt nhạc lạc điệu nữa hay không?

Ai có thể trả lời cho ta không nhỉ???

Chúa ơi, Ngài ở đâu?