Sunday, March 11, 2012

Cái cách mà thế giới vận động

Đôi lúc ta chợt nghĩ về đời người... Đời người có ý nghĩa gì nhỉ? Tại sao ai cũng phải lớn lên, rồi già đi, rồi nhắm mắt xuôi tay... Và trên thế giới nhiều người này, khi mà ta đang suy nghĩ về những gì mình viết trên blog thì ở đâu đó có người đang đi xe đạp, hoặc đơn giản là ngắm nhìn trời sao... Có nhiều mảnh đời khác nhau, những suy nghĩ của mọi người liên tục đến và đi, choáng váng như một cơn gió vô hình và vô tình.

Bất chợt ta nhớ đến câu: "Có bao giờ giữa dòng đời xuôi ngược, ta vô tình đi lướt qua nhau". Bỏ qua khía cạnh tình cảm, ta vẫn thấy câu nói thơ này đầy ý nghĩa... Từ nhỏ đến giờ, ta đi cũng nhiều và gặp cũng rất nhiều người. Đôi khi ta gặp lại một người bạn cũ, ta lại thấy vui mừng. Nhưng đôi lúc ta thấy một người mà ta lại "vô tình" lướt qua, cái vô tình trong cái hữu ý, đôi khi lại là cái vô tình trong cảm giác ngờ ngợ nửa thấy quen nửa không... Và thế là một người đã "sượt" qua đời ta, có lẽ vĩnh viễn ta không còn gặp lại người đó nữa. Nhiều lắm. Có nhiều người lắm. Ta gặp, ta nói chuyện như một người bạn tưởng chừng trăm năm, nhưng rồi dòng đời như một dòng sông rộng đến vô tận, đẩy người đó đi khuất hẳn khỏi ta... Có lẽ đó là cách mà thế giới này vận động. Nghe thật buồn và tiếc... Có lẽ vì thế mà kỷ niệm cũng không bao giờ quay trở lại...

Gửi những người đang đọc những dòng này... Đã bao giờ bạn nghĩ đến một người là bạn rất thân của bạn cách đây 15 năm chưa nhỉ? Lần cuối cùng bạn nói chuyện với họ là lúc nào nhỉ? Nếu người đó không phải là người trong gia đình hàng xóm hay người yêu thì hẳn bạn chẳng còn nhớ đến họ nữa... Có lẽ đó là một mẫu số chung của tất cả mọi người... Đó cũng là cách mà thế giới này vận động...

Mỗi người khi được sinh ra, Thượng Đế đã ban cho họ một mong muốn tìm hiểu và chinh phục thế giới. Và từ khi còn là đứa trẻ, ta luôn có xu hướng mở rộng bạn bè, mở rộng kiến thức,... Và rồi ta đạt được giới hạn của chính mình, khi ta lần lượt quên những người bạn cũ đã lâu không gặp, mà thay vào đó là những người bạn mới của mình, và ta tiếp tục vững bước trên đường đời của mình... Nhưng rồi lại đến ngày những người bạn mới đó trở thành bạn cũ, và bánh răng xoay bất tận đó cũng phải làm cái việc của nó là quay và quay... Và khi càng lớn, số lượng bạn mới của ta càng ít dần, để rồi một ngày nào đó, ta vĩnh biệt cõi trần, chỉ có những người trong gia đình và hàng xóm còn nhớ tới ta... Và cũng giống như khi ta chưa được sinh ra, có 2 người trên thế giới mong chờ ta đến, thì khi ta đã ra đi, có lẽ chỉ còn một người còn nhớ đến ta dài lâu... Đó có lẽ là cách mà thế giới này vận động...