Thursday, January 17, 2013

Công việc và cuộc sống

Trong cuộc sống của một người bình thường, mọi người đều phải làm việc, để kiếm tiền hoặc để cho cuộc sống thêm nhiều gram màu khác nhau. Khi ta còn bé, cuộc sống của ta tràn đầy những ước mơ hạnh phúc, rằng sau này ta sẽ là thầy giáo, sẽ là những kỹ sư xuất sắc, hay là một bác sĩ tài năng… Cuộc sống thật tuyệt vời khi ta có những ước mơ, và những ước mơ đó thật đơn giản và trong sáng khi nó là những ước mơ về công việc.

Dường như công việc và cuộc sống là 2 thứ không thể tách rời nhau. Như là mục đích chính đáng nhất mà ta sống ở đời này…

Ta có một người bạn thân, một người có một cuộc sống vội vã… Nói nhanh, làm nhanh… Và một người có cuộc sống vội vã cũng là người có một công việc vội vã… Có thể do công việc vội vã mà cuộc sống của người đó vội vã theo, hoặc ngược lại. Có điều người đó phải quần quật luôn năm.

Đã sống trên đời này thì ai ai cũng có thể đặt cho mình những sự lựa chọn. Ta được chọn trường đại học của mình, ta được chọn môn học yêu thích nhất, và ta được chọn một công ty mà ta nghĩ là nó thích hợp với ta… Và dần dần ta học được rằng, tất cả những sự lựa chọn đó luôn cần một thứ: Trưởng thành.

Hai mươi sáu tuổi… Ta đã là người trưởng thành rồi ấy nhỉ? Giờ đây ta có thể tự đi làm kiếm tiền, mà không dựa dẫm vào đồng tiền của bố mẹ hay của anh trai. Ta giờ đây còn có thể nuôi cả những đứa em của ta nữa. Và ta cũng tự sắm cho mình nhiều thứ khác trên đời… Công việc tốt, khiến cho ta có tiền để trang trải nhiều thứ ta cần. Nhưng ta đã trưởng thành thật sự chưa nhỉ? Làm sao ta biết được là ta đã trưởng thành hay chưa nhỉ?

Hôm nay ta cảm thấy thật là mệt mỏi. Công việc của một leader cho ta nhiều trải nghiệm mới, nhưng ta chưa thể nào từ bỏ được cảm giác sợ thất bại. Khi bạn sợ thất bại, bạn sẽ làm gì? Cố gắng đương đầu với thất bại, hay bóp méo con đường mình đi để né tránh thất bại? Dường như ta đang cố gắng chọn giải pháp thứ hai. Ta cố gắng lèo lái để con thuyền của ta khỏi đâm vào vách núi ven bờ, chứ không phải lái con thuyền ra giữa dòng…

Mà thật sự thì ta cũng không biết lái ra giữa dòng. Tất cả những gì ta tự hỏi là không biết những người bên dưới của ta nghĩ gì và cần gì nhỉ… Và ta cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi đó, để rồi khi tìm thấy câu trả lời, ta lại cố gắng đáp ứng nguyện vọng đó của tất cả mọi người. Dần dần thì ta lại cảm thấy con đường ta đi không phải là con đường của ta nữa, nó là một con đường mà có thể trung hoà được tất cả mọi người… Ta phải làm sao đây? Ta chẳng biết nữa… Nhưng cái cảm giác sợ thất bại cứ đeo bám ta dai dẳng, và ta rất sợ phải đối diện với nó...

2 comments:

  1. Anonymous writes:Em nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, vẫn đang là sinh viên, chưa tự mình nuôi bản thần được. Nhưng nếu là em, mỗi khi gặp khó khăn và sợ thất bại em thường tìm đến mấy người bạn thân của em. Vì em biết chắc rằng họ sẽ nói "Mày sẽ làm được, hãy làm đi". Và mỗi lần nghe câu đó em như được hồi sinh vậy. Em nghĩ giờ anh cũng đang cần một người bạn để nói với anh là anh sẽ làm được.Chúc anh sẽ chiến thắng nỗi sợ thất bại của mình. :)

    ReplyDelete
  2. Suy nghĩ được như em rất là tốt...Nhưng anh đang nói một khía cạnh khác... Ví dụ nhé: Em có bao giờ cố gắng học để giỏi hơn bạn bè của mình chưa? Và em có bao giờ tự hỏi tại sao mình lại phải cố gắng giỏi hơn bạn bè? Chung quy lại thì cũng do mình không muốn thua thiệt người khác, và đó chính là cảm giác sợ thất bại mà anh nói... Cảm giác sợ mình thua kém người khác, chứ không phải cảm giác mình không muốn tiến lên vì lo lắng rằng mình sẽ thua đau... Một cái là động lực để vươn lên, còn một cái là nỗi sợ kéo chùng chân xuống...

    ReplyDelete