Sunday, February 10, 2013

Viết cho ngày mồng một

Tối hôm qua trời mưa nhẹ, cái mưa nhè nhẹ trước thời khắc giao thừa thật khiến người ta thích quá đi... Không khí lạnh và hơi nước ẩn đằng sau mỗi hơi thở, dường như là nét đặc trưng của cái giao thừa xa thành thị. Bạn chẳng thể nào cùng nhau đi ngắm pháo hoa, đi dạo trên đường hoa, hay say ngất ngây theo những giai điệu. Cái giao thừa ở đây lặng lẽ... Cái lặng lẽ giờ thêm cái hơi lành lạnh dịu dàng... Còn hơi lạnh thì kèm theo hương cỏ, cái vị mà mình thường hứng thú gọi là hương đồng cỏ nội... Giao thừa năm nay trôi qua trong tiếng chuông và giờ cầu nguyện trong nhà thờ...

Thời gian vốn dĩ trôi qua lặng lẽ và âm thầm, người ta bận rộn với những niềm vui và công việc, chẳng ai để ý tiếng thời gian...

Sáng mồng một, cơn mưa nhẹ tối qua khiến cho bầu trời hôm nay trong xanh và mát rượi... Ta ngồi ngắm nhìn không gian một cách chậm rãi... Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua, rung rung cách lá và hoa, lay động những hạt sương sớm còn sót lại... Ánh nắng xuyên qua lá cây, rơi xuống đất, ánh mặt trời cũng phản chiếu trên cả những vũng nước nhỏ, hắt lên tường, vẽ nên vũ điệu của nước trên bức tường rêu... Tự nhiên thấy thèm những buổi đi cafe vườn ở đất Sài thành.

Tiếng bọn trẻ từng đợt lướt qua con đường trước mặt... Ta chẳng biết ta có hoài cổ quá không nhưng giờ thấy tiếng trẻ con ít quá, nhường chỗ cho tiếng xe cộ, khác hẳn với thời ta còn bé. Thời ấy, cả đám trẻ con thường kéo nhau đi ngang qua, mà đi bộ, giờ thì bọn trẻ hoặc là được chở đi trên xe máy ồn ào, hoặc đi thành cặp trên xe đạp... Tiếng bọn trẻ con lướt đi nhanh quá... Nghe không ra...

Khi ta lớn lên, niềm vui trong những ngày tết dường như bé lại...

No comments:

Post a Comment