Monday, April 29, 2013

Những mộng mơ thuở ấy

"Xin chào mọi người, mình là Kha, sinh năm 1987, rất vui khi làm quen với các bạn"

Lâu lắm rồi ta không nói lại câu đó. Dù đó chỉ là một câu cửa miệng bình thường mà thôi. Có lẽ do dạo gần đây các mối quan hệ và mối quan tâm của ta chỉ xoay quanh vài người bạn quen thuộc, và công việc thôi... Ta thậm chí còn không cho ta thời gian để lang thang những góc phố như trước, không còn nghêu ngao "Chiều nắng, đường vắng..." như cách đây mấy năm.

Giờ đang ngồi ở quán cafe Pha Lê, vốn đã từng quen thuộc với ta trong mấy năm học đại học. Quán vẫn thế, không quá vắng, không quá đông, nhạc đều đều, trưa thì nắng nhưng không nóng, và tiếng róc rách của suối nhân tạo.

Đột nhiên hôm nay search trên mạng, phát hiện ra một bộ truyện tương tự như Hội Mắt Nai, thế là đâm đầu vô đọc ngấu nghiến. Đọc chậm chậm nhưng tận hưởng từng khoảng khắc tình cảm được khắc họa trong bộ truyện Salad Days đó... Ta thích những bộ truyện như thế ấy nhỉ, không phải bởi vì nội dung, mà chỉ là vì nó gợi ta nhớ lại những khoảng khắc xưa ấy... Những cảm xúc của những năm cấp 3.

Ta đọc bộ truyện đó lần đầu cũng là khi học cấp 3. Chỉ là một lần vô tình đọc thôi, do em gái của ta mượn của bạn nó ở đâu đó về đọc, và ta chỉ là đọc ké... Nhưng những câu chuyện hồn nhiên trong đó khiến ta thấy thú vị, và ta đọc nó thường xuyên hơn. Hoàn cảnh đọc cũng đặc biệt, ta thường đọc lúc ngủ trưa, nằm trên cái phản gần cửa sổ, nơi mà nhìn ra ngoài là cây và khoảng trời rộng lớn. Thế nhưng cũng thỉnh thoảng ta đọc vào một buổi sáng làm biếng nào đó, nằm trên võng và đọc trong cái đu đưa nhè nhẹ. Và ta đọc đi đọc lại những câu chuyện đó không dưới chục lần... Tính của ta là thế, thích ngấu nghiến và nhâm nhi một món ăn yêu thích đến vô hạn lần...

Thói quen đó cũng thỉnh thoảng trỗi dậy mỗi khi ta trở về quê dịp hè hay tết, trong những năm học đại học... Mỗi lần về quê, sau chuyến đi xuyên đêm đầy mệt mỏi, ta nằm ở nhà, trong buổi sáng mát mẻ trên chiếc võng thân quen, và "nhai lại" mấy cuốn truyện đó. Không biết tự khi nào việc đó trở thành tiềm thức, ta làm như thể một kẻ đói thèm ăn, hay một người khát uống nước... Mỗi lần ta đọc lại, những ký ức mộng mơ lại trở về, và ta lại muốn một lần nữa, một lần nữa bước đi trong ngôi trường cấp ba... Lặng thinh... Nhìn những góc vắng lặng... Và những chiếc lá la đà...

Đọc lại bộ truyện ấy bây giờ, cảm giác giống hệt như khi ta xem lại bộ phim Bản tình ca mùa đông... Nhiều người bảo bộ phim ấy thật ướt át, nhưng có lẽ ta không quan tâm đến việc nó có ướt át hay không, ta chỉ thích xem lại, và thật ra chỉ thích xem lại phần đầu của phim. Ở đó, ta cảm thấy ta như được đốt lá cây lần nữa với những người bạn của mình vào ngày tổng dọn vệ sinh trường, như được đi lang thang lần nữa dọc những hàng cây và ngắm những tia nắng xuyên qua những chiếc lá rơi xuống đất, như được đạp xe lần nữa để tận hưởng một buổi chiều nghỉ tiết, và như sống lại những kỷ niệm mộng mơ thuở ấy.

À, ta cũng rất yêu thích bộ truyện One Piece, không phải vì nội dung hấp dẫn, không phải vì nó quá nổi tiếng... Mà chỉ vì ta thấy ở trong đó là một đám nhí nhố vui vẻ, sống như không cần biết đến ngày mai, và nó thỏa mãn "một tên khùng" trong con người của ta, một-tên-khùng-tên-là-nổi-loạn...

Saturday, April 27, 2013

Vài phút với trường Bách khoa trong tim ta

Trở về trường trong ngày lễ tốt nghiệp, nhưng dường như ta không nhớ tới việc lễ tốt nghiệp mà ta lại để tâm hồn về các kỷ niệm thời xưa.

Kia là góc ghế đá, nơi ta vẫn hay ngồi học. Thư viện khoa vẫn thường là nơi tập trung hội học bài ôn thi của ta với Châu, Huy, Hiếu, Hạnh, Chương và Huân. Thỉnh thoảng thì "lực lượng gà Tám" đó nhiều hơn, khi thì lèo tèo vài ba mống vì không học chung môn học. Hôm thì trời mưa, lại lột tột chạy từ góc này sang góc khác tránh mưa, hôm trời nắng thì học từ sáng tới trưa, đi ăn xong là về nhà ngủ, vì buổi trưa ở trường gắt nắng thật là mệt... Hôm nay trời vẫn gắt nắng như xưa.

Khu hoa viên nhỏ giữa A5 và A4 là nơi chiến đấu thường thấy của nhóm startup sinh viên đầu tiên của ta. Đó là những ngày thảo luận say mê, vào những ngày cuối tuần, với Luân, Nghi, Tuyên, Tài và Khoa... Mỗi người một ý kiến riêng, để rồi tất cả đã dừng lại khi kết thúc thời đại học. Mỗi người đi một hướng riêng, còn ta với Luân thì trở về với một nhóm startup khác. Lại tiếp tục những ngày hăng say đến đêm tối mịt ở trường, ở mọi nơi mọi góc, bất kể trời nắng hay trời mưa... Nắng thì tránh nắng, mưa thì trú mưa.

Lang thang một mình trong trường, dạo qua từng góc sân. Kia là chỗ tổ chức sinh nhật kìa... Mà sao có nhiều chỗ và nhiều góc kỷ niệm quá. Sinh viên và nơi tổ chức sinh nhật của sinh viên cũng thật đặc biệt. Nó có thể ở khắp mọi nơi. Khi thì 2 cái bàn dài chụm lại. Khi thì mấy cái ghế đá xoay quanh một cái bàn cũng bằng đá. Khi thì ngồi dưới nền nhà. Khi thì kéo cả bầy ngồi trên đám cỏ. Khi thì chỉ có một cái bánh nhỏ chuyền tay nhau, tiệc đứng.

Tình yêu thời sinh viên. Đó là thứ gắn kết ta với những khuôn viên ghế đá của trường nhất... Mọi khoảng sân đều có bóng hình của ta và người ấy. Ngày nắng thì ngồi dưới gốc cây mát mẻ nhìn ra ngoài. Trời đêm đầy sao thì lang thang trong trường với những câu chuyện bất tận. Hồi đó thích nhất là sân trường sau cơn mưa, mát lạnh và trong lành... Những góc sân vẫn còn đó, và cả những cái cây nữa, như chưa hề có những biến động xảy ra.. Những thứ ấy đã chứng kiến một tình yêu sinh viên đúng nghĩa, từ cái thời mới chớm nở yêu thương. Cả lần đầu tiên hẹn nhau dù chỉ là đi dạo dưới cái mác bạn bè. Lần đầu tiên nắm tay, và lần đầu dắt nhau đi dạo... Và cả những cái hôn choáng váng đầu đời...

Tất cả đều đã qua. Những góc cây không hề biết nhớ những chi tiết đó. Những con người thì cũng chẳng có thời gian để nhớ. Giờ đây, khi ta đang ngồi lại góc sân xưa, những ký ức thời xưa chộn rộn trở về... Nhẹ nhàng và bình yên...

Giờ thì ta đang ngồi tưởng niệm, ở chính cái góc mà ta đã viết những bài viết đầu tiên của cái blog này... Cũng là một thứ đáng để nhớ...

Sunday, April 21, 2013

Nghĩ khác đi

Trong xã hội có 3 loại người nói câu "Tôi làm việc không phải vì tiền"... Loại thứ nhất: Đó là người có quá nhiều tiền rồi, thêm một vài đồng lương không tăng thêm thu nhập của họ, nhưng loại này chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Loại thứ hai: Đó là người có sĩ diện, họ nói để người khác nghĩ rằng họ đi làm với một mục đích cao cả, và nghĩ họ có đam mê thật sự với công việc của họ. Loại thứ ba: Đó là người được trả lương cao hơn mức mà họ mong đợi.

Một thực tế ở VN: Khi bạn nói câu đó trước mặt người khác, người ta lập tức nghĩ bạn thuộc loại người thứ hai... Tại sao? Không ai biết, hoặc không ai chắc là mình biết... Nhưng nó là thực tế.

Khi một vấn đề nhức nhối nào đó nổ ra, ví dụ như các xì căng đan, hoặc như phát biểu nổi tiếng gần đây của bác Alan Phan,... nó khiến cho nhiều người quan tâm, theo dõi chủ đề đó. Người ta chia làm 2 phe là ủng hộ hoặc phản đối... Nhưng tôi lại nghĩ, chúng ta có thể chia làm 2 loại thái độ: Một là những người ủng hộ hoặc phản đối vấn đề đó, hai là những người tôn trọng sự khác biệt.

Một thực tế ở VN: Nếu vấn đề đó được đa số người ủng hộ, thì những người phản đối lại tự nói rằng mình tôn trọng sự khác biệt, và ngược lại. Nhưng thực tế thì không phải, họ không phải là người tôn trọng sự khác biệt, mà chỉ đơn giản là tìm kiếm một sự ủng hộ.

Chuyện cuối cùng mà tôi cảm thấy đau đầu ở VN này là: Mọi người đều đinh ninh rằng nếu tôi có nhiều người ủng hộ thì tôi đã đúng, và nếu tôi không có nhiều người ủng hộ thì tôi đang "nghĩ khác đi". Nhưng, "nghĩ khác đi" chỉ là một thứ trang trí cho cái vẻ ngoài sành điệu và sính ngoại của người ta mà thôi...

Wednesday, April 17, 2013

Những cái khuôn và cái bánh

Thuở còn bé, ta thường ngồi xem người ta đúc bánh bèo hay bánh căn. Đầu tiên là đổ bột vào cái khuôn bằng thép, và rồi đưa lên lò than đang nóng, và chờ đợi cho đến lúc chín... Những mẻ bánh ấy giống hệt nhau, cái nào cũng tròn tròn, be bé, xinh xinh...

Lớn lên một chút, ta tự mình làm bánh in. Nhớ những lần làm, thiệt là mỏi cả tay, từ nhào bột cho tới ra những cái bánh cuối cùng, mệt rã rời, nhưng năm nào cũng làm mỗi ngày tết đến... Ta thích nhìn những chiếc bánh in như thế, cái nào cũng từ một khuôn đi ra, kích thước giống nhau gần như hoàn toàn, còn về cái hình trên bề mặt thì ta có mấy loại để lựa chọn... Sau khi ta làm xong, lại có cái thú vui là ngồi ngắm lại để xem những cái bánh này có khác gì nhau. Nhưng vì làm từ một khuôn ra nên nó giống nhau hoàn toàn, có khác nhau chỉ là một chút ít thôi, rất nhỏ...

Dần dần hình ảnh những cái khuôn khiến cho ta cảm thấy thân thuộc...

Xin được chuyển sang chủ đề khác... Hôm trước, một người bạn nói rằng, ngoài việc lên Facebook thì còn biết làm cái gì cho bớt chán đây... Ta nhìn lại, những gì đang diễn ra hôm nay là nhà nhà lập nick facebook, người người lên facebook thường xuyên. Mật độ thường xuyên thì chỉ có tăng mà không giảm, và có lẽ lên facebook vì chán đã trở thành một mẫu số chung mất rồi.

Trên mặt báo, hôm nào cũng nhan nhản những tin gây sốc... Giết người, cướp của, và cả xì-căng-đan... Và dường như xu hướng của thời nay là tin càng sốc càng có nhiều người xem thì phải.

Thế giới ngày nay càng lúc càng có nhiều cái khuôn... Người ta tạo ra nhiều tính cách khác nhau, từ một cái khuôn là những bài báo gây sốt...

Con người luôn có thể tự chọn cho mình việc bị cuốn theo hay không bị cuốn theo, và liệu có phải một khi đã bị cuốn thì không thể bơi ngược dòng được nữa?

TB: Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết...

Friday, April 12, 2013

Đủ

Nghe tới khái niệm này là thấy sự mập mờ rồi... Bao nhiêu được gọi là đủ?

Với những khái niệm định lượng như thế thì chắc chỉ có trong toán học mới có một sự xác định cụ thể. Khi người ta nói mua táo "đủ" cho cả nhà ăn, thì nếu nhà có 5 người thì mua 5 quả táo được gọi là đủ... Nói theo ngôn ngữ toán học thì nếu a >=5 thì khi a=5 thì người ta gọi là đủ. Hoặc khi người ta nói "một số đủ lớn", thì con số tối thiểu được chọn đó phải lớn và thỏa mãn được biểu thức đang nói tới. Nghe là thấy có mùi mập mờ rồi...

Mà ngay cả trong toán học cũng có khái niệm gọi là "logic mờ" (fuzzy logic), chỉ để tính toán và giải quyết các bài toán "mờ". Ví dụ, khi điều chỉnh máy lạnh tới 25 độ, thì rất khó điều chỉnh chính xác nhiệt độ này, bởi vì chỉ cần một người mở cửa ra là nhiệt độ sẽ giảm xuống mặc dù rất nhỏ (khoảng vài phần trăm của 1 độ), do đó luôn luôn có cái khoảng delta cho vấn đề nhiệt độ này. Nhưng delta bằng bao nhiêu là...đủ?

Tới đây, ta chợt nhớ tới một câu nói thú vị: Một người mà mất một cọng tóc sẽ trở thành trọc đầu. Nghe có vẻ vô lý nhỉ... Nhưng cái nghịch lý bắt đầu bằng câu hỏi: Một người như thế nào là người trọc đầu? Nếu là người ko còn cọng tóc nào là người trọc đầu, thế người còn đúng 1 cọng thì có gọi là người trọc đầu không? Nếu còn 1 cọng là trọc đầu nốt thì 2 cọng sẽ thế nào?...

Trong toán học đã là như thế thì trong cuộc sống, những thứ "logic mờ" những thế chắc hẳn nhiều vô kể... Đặc biệt là những thứ liên quan tới nhãn quan của con người. Ta đã hạnh phúc chưa? Ta đã thỏa mãn chưa? Đó là người tốt hay người xấu?

Khi ta đặt một tiêu chí nào đó, thật khó để biết được rằng một người nào đó có thể thỏa mãn tiêu chí đó hay không? Nếu ta tìm được một người thỏa mãn, thì sẽ có một người khác gần thỏa mãn... Quan trọng nhất vẫn là khoảng delta đó bằng bao nhiêu...

Có câu: Hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp, người này ấm thì người khác lạnh.

Wednesday, April 3, 2013

Cảm xúc không tên

Cũng khá lâu rồi ta không để tâm hồn mình bay lên cũng sự đa cảm của mình nữa... Cuộc sống cứ kéo dài những ngày mà ta bận rộn, lo toan những vấn đề khó khăn... bất chợt quên đi những ngày tháng dầm mưa trong quá khứ, đó là những kỷ niệm ngọt ngào...

Hôm nay bỗng dưng trong lòng có một chút sóng, và giờ thì ta muốn làm một cái gì đó, để cho cảm xúc trỗi dậy như xưa... Ngày ta mơ mộng, ngày cuộc sống ta đầy những nỗi buồn, đầy những cảm xúc với mưa, với nắng và với cả tiếng ve mùa hè. Đôi lúc thấy thèm một cảm giác buồn buồn nào đó... để rồi tìm một người để chia sẻ, và thấy lòng dịu lại... Nỗi buồn cũng là một món ăn tinh thần bổ ích chứ nhỉ...

Tuesday, April 2, 2013

3 tháng kể từ khi ta xài Macbook

3 tháng tức là tròn một quý đó... Nghe ra thì không có dài lắm thì phải, nhưng sao mình có cảm giác thật là nhiều. Có lẽ vì giờ cuộc sống của mình bị gắn chặt vào cái máy Mac này nhiều hơn. Họp, mang theo... Thảo luận với người khác, cũng mang theo... Lâu lâu nổi hứng đổi chỗ ngồi code, cũng xách nó theo...

3 tháng trước, ta có viết một bài blog liệt kê ra những gì mình đã làm và định làm với cái máy Mac này... Nhưng giờ thì không còn nhớ nữa... Giờ thì cái TODO list của mình chỉ có vẻn vẹn một câu thôi:

1. Lau cái máy Mac.

Haizzzz... Thêm một ngày làm biếng nữa trôi qua...