Wednesday, June 15, 2011

Gió



Cảm nhận về gió lúc nào cũng mang lại những cảm xúc khác hẳn, khác với mưa, khác với nắng, khác với cảnh bình minh hoặc hoàng hôn... Khi gió đi chung với mưa, ta lại thấy lạnh se lòng, và buồn miên man. Khi gió đi chung với nắng, ta lại thấy tràn trề nhựa sống, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu nhiệt huyết đổ dồn về con tim. Gió có thể cùng ta ra biển, gió đong đưa những con sóng, gió thổi niềm hi vọng của ta ra khơi cùng biển, về một nơi xa xăm, nơi có những ảnh mặt trời đầu tiên. Gió có thể đi chơi cùng ta, gió đẩy cho chiếc xe đạp chạy nhanh hơn, băng qua những cánh đồng, trên con đường nhựa nho nhỏ và vắng tiếng xe cộ, thỉnh thoảng gió chơi đùa với ta bằng cách thổi ngược như một trở ngại để ta phải vượt qua...



Đôi lúc ta cũng tự hỏi gió từ đâu đến? Gió đi về đâu? Tại sao gió lại đến? và tại sao gió lại vội vã ra đi? Nhưng đó là một câu hỏi ngàn đời vẫn không có câu trả lời... Biết làm sao được. Vả lại điều đó cũng không quan trọng lắm, ta chỉ cần biết những tháng ngày vui chơi cùng gió, thế là đủ rồi... Không cần biết quá khứ, không cần biết tương lai, bởi vì quá khứ đã là lịch sử, tương lai là một mầu nhiệm, còn hiện tại là một món quà của cuộc sống...



Tự nhiên nhớ tới cảm giác đứng trên một ngọn núi cao, nơi có gió lồng lộng, bên dưới là một khung cảnh đậm chất làng quê: Một cánh đồng rộng thẳng tắp, một con đường nhựa xuyên qua cánh đồng nơi có những người đang phơi lúa và cả một vài chiếc xe đạp đang đi, xa xa là một hòn núi khác đang đứng che một phần biển ở chân trời... Đến bao giờ ta mới lại đến thăm?