Hôm nay là tròn 1 năm ta được xài máy Macbook...
Cũng đáng để chúc mừng ấy nhỉ? Có ai muốn hỏi là tại sao mình lại nhớ được ngày này không nhỉ... À, mình nhớ rõ bởi vì đó là ngày "tận thế" 21/12/2012. Cũng lại là một ngày đáng để tưởng niệm.
Và nếu ai đã từng trở thành "netizen" (công dân mạng) thì còn một sự kiện cũng nổi tiếng không kém: Clip Gangnam Style được một tỷ lượt view.
Hôm nay cũng là sinh nhật của em gái của bạn gái của mình. Sao lại chọn đúng ngày này mới vui chứ... Có điều hôm nay quá bận rộn, mà quên mất việc chúc mừng sinh nhật. Hic.
Hôm nay ta đã làm gì? Nguyên một ngày ở công ty, mặc dù hôm nay là thứ 7... Có một vấn đề nảy sinh, và ta phải giải quyết nó một cách triệt để. Bận rộn và chóng mặt tới mức bài blog này ta định viết lúc sáng, nhưng mãi tới nửa đêm mới viết tiếp được. Và giờ này ta đang ở công ty, tối nay ngủ lại ở đây rồi...
Cũng là một ngày đáng để nhớ ấy nhỉ?
À, có lẽ bài viết này cũng là bài viết cuối cùng của ta ở blog MyOpera... Bởi vì đầu năm sau dịch vụ này cũng kết thúc chặng đường, và ta phải logout nó tại đây, để có thể sign in ở một trang blog khác.
Tạm biệt nhé, người bạn mà ta đã dành cho rất nhiều tình cảm, tạm biệt blog MyOpera. Hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm.
Một khoảnh khắc không làm nên lịch sử, nhưng lịch sử được tạo thành từ những khoảnh khắc
Sunday, December 22, 2013
Saturday, December 14, 2013
Không muốn chịu phạt à? Vậy hãy cố lên...
Mỗi ngày là một thử thách mới cho ta...
Ta đã xác định mục tiêu của mình rồi? Vậy tại sao ta vẫn không làm được? Cứ như có một sức ì kéo ta dừng lại, đứng yên ở đó...
Ta nhận được một nhiệm vụ mới? Trong phút chốc giật mình, ta nghĩ ta không làm được... Ồ, thật là sai, bởi vì ta chưa thử sao biết ta không làm được? Khinh thường bản thân quá đó!
Ta luôn bị ám ảnh phải giỏi hơn những người khác? Và khi nghe họ nói về một cái gì đó mà ta không biết, ta lại muốn tìm hiểu nó để có thể giỏi hơn người kia... Điều này thật là tốt, nhưng tại sao ta lại phải làm như vậy? Tại sao ta không tiếp tục sống theo cách của mình? Tại sao ta phải quan tâm người khác muốn gì và nghĩ gì? Tại sao ta cần người khác công nhận rằng ta giỏi? Chẳng có cái lý do nào cả... Vậy hãy sống thực với chính mình cái đã.
Tập trung vào mục tiêu chính của ta. Và ta có đủ nghị lực để làm điều đó không? Hãy kiếm cho mình một hình phạt nào đó thật đích đáng, cho việc không đạt được mục tiêu. Có muốn bị phạt nặng không? Không à? Vậy thì cố lên đi, dốc hết sức xem nào... Chưa gì mà đã đầu hàng rồi.
Nào, hãy xem ta sẽ làm được gì cho năm mới nào... Lần này là có hình phạt hẳn hoi nhé.
Ta đã xác định mục tiêu của mình rồi? Vậy tại sao ta vẫn không làm được? Cứ như có một sức ì kéo ta dừng lại, đứng yên ở đó...
Ta nhận được một nhiệm vụ mới? Trong phút chốc giật mình, ta nghĩ ta không làm được... Ồ, thật là sai, bởi vì ta chưa thử sao biết ta không làm được? Khinh thường bản thân quá đó!
Ta luôn bị ám ảnh phải giỏi hơn những người khác? Và khi nghe họ nói về một cái gì đó mà ta không biết, ta lại muốn tìm hiểu nó để có thể giỏi hơn người kia... Điều này thật là tốt, nhưng tại sao ta lại phải làm như vậy? Tại sao ta không tiếp tục sống theo cách của mình? Tại sao ta phải quan tâm người khác muốn gì và nghĩ gì? Tại sao ta cần người khác công nhận rằng ta giỏi? Chẳng có cái lý do nào cả... Vậy hãy sống thực với chính mình cái đã.
Tập trung vào mục tiêu chính của ta. Và ta có đủ nghị lực để làm điều đó không? Hãy kiếm cho mình một hình phạt nào đó thật đích đáng, cho việc không đạt được mục tiêu. Có muốn bị phạt nặng không? Không à? Vậy thì cố lên đi, dốc hết sức xem nào... Chưa gì mà đã đầu hàng rồi.
Nào, hãy xem ta sẽ làm được gì cho năm mới nào... Lần này là có hình phạt hẳn hoi nhé.
Saturday, November 30, 2013
Người ta giàu vì người ta ngăn nắp hay người ta ngăn nắp vì người ta giàu?
Hôm rồi có dịp ghé qua nhà anh Chủ tịch tập đoàn. Thực ra là buổi nói chuyện về một đề tài đặc biệt và khá thú vị, nhưng cái mà ta nghĩ tới nhiều nhất đó là sự ngăn nắp ở đây. Với ta, sếp lớn này là một người giàu, hoặc có thể là giàu theo định nghĩa khá ngây thơ của ta: Đủ tiền để sống trong một căn hộ cao cấp.
Vừa bước vào nhà, cái đập vào mắt đầu tiên đó là đống giày dép, được xếp gọn gàng, ngay hàng và thẳng lối, tránh một bên so với lối đi. Cái thứ hai là 2 chiếc xe đạp được dựng ở một góc, một lớn và một nhỏ, trên đó có 2 trái bóng rổ. Điều này lập tức cho ta biết là nhà ảnh có 2 đứa con trai, mặc dù lẽ ra loại thông tin này hầu hết mọi người đều biết.
Hôm trước, khi đi học lớp Giáo lý hôn nhân, một nhà nghiên cứu xã hội nói về cách thức tổ chức trong gia đình, có đề cập đến vấn đề giáo dục con cái làm việc một cách khoa học. Thực ra thì ông ta đề cập tới chương trình 5S của nước Nhật, đó là Seiri (Sàng lọc) - Seiton (Sắp xếp) - Seiso (Sạch sẽ) - Seiketsu (Săn sóc) - Shituke (Sẵn sàng). Đó là một chương trình làm cho mọi thứ khoa học và hiệu quả hơn... Có lẽ là ta nên nhắc lại tí xíu về nó...
Đầu tiên là sàng lọc những thứ nào không sử dụng được nữa, phân loại chúng. Ví dụ như mở tủ lạnh, kiểm tra một vòng xem có món nào bị hết hạn sử dụng (hoặc gần hết hạn) hay không, và thanh lý chúng. Một ví dụ khác là kiểm tra xem đống sách vở cái nào cần thiết và không cần thiết, cái nào đang đọc dở hay cái nào mới mua,...
Thứ hai là sắp xếp theo một trật tự nào đó đã thống nhất ở trong gia đình. Ví dụ như giày dép để ở đâu, đồ chơi ở chỗ nào, lọ thuốc men, đồ dùng nhà bếp,... Và một điều rất quan trọng là luôn gắn nhãn mác, ví dụ như lọ muối, lọ đường, lọ bột ngọt hay... lọ ure, tránh những hiểu nhầm đáng tiếc. Tất nhiên, không cần gán nhãn "cái dao" lên trên cán dao làm gì, nhưng khi để dao trong tủ thì cần phải có nhãn "tủ đựng dao", và nhất thiết phải xa tầm tay của trẻ em.
Thứ 3 là luôn giữ mọi thứ phải sạch sẽ, để khi cần sử dụng là có thể sử dụng được ngay. Một trong những thứ cần phải lau chùi nhiều nhất là bàn phím và chuột vi tính, và cả mặt bàn làm việc nữa, những thứ này bám bụi và vi khuẩn khủng khiếp.
Trong khi 3 chữ S đầu là về đồ vật thì 2 chữ S sau nói về con người...
Đó là thứ 4: Săn sóc. Luôn luôn làm 3 điều trên một cách thường xuyên, để đảm bảo mọi thứ luôn luôn nề nếp và sạch sẽ. Thậm chí nó cũng bao gồm việc đề ra những phương cách mới để có thể thực thi 3 điều bên trên một cách dễ dàng.
Và cuối cùng là sẵn sàng. Nghe qua thì hơi mơ hồ đấy nhỉ... Đó là: Luôn luôn tạo tinh thần trách nhiệm với 4 điều vừa rồi cho tất cả các thành viên trong gia đình, đảm bảo tất cả mọi người sẵn sàng thực hiện 4 điều bên trên bằng tất cả niềm vui và khoa học. Hơn nữa, người này nên đóng vai trò giám sát người kia để đảm bảo tất cả cũng tiến bộ.
Bài học là thế, nhưng còn áp dụng tới đâu thì còn tùy thuộc vào con người của ta... Hôm nay là thứ 7, và ta đang ngồi ở công ty, tự nhìn cái đống ngổn ngang trên bàn mà thấy "chột dạ". OK! Phải bắt đầu thực hiện 3 chữ S đầu thôi... Hôm nay mình không làm được thì chắc chắn tương lai sẽ không giáo dục con mình làm được...
Mà ngẫm lại thì nếu như mọi thứ không gọn gàng thì chúng ta sẽ mất nhiều thời gian để đi tìm những thứ cần thiết. Có khi còn gặp rủi ro khi sử dụng phân ure thay vì bột bán nữa (bột bán là thứ thường dùng để nấu chè, có vẻ ngoài y hệt phân ure). Có lẽ chính sự ngăn nắp trong gia đình mới là nền tảng tốt cho một gia đình giàu có và thành công. Và nếu ta còn muốn trở thành người thành công (và giàu có nữa) thì hẳn ta phải cố gắng rèn luyện sự ngăn nắp này...
Một hành trình mới bắt đầu... Không phải một hành trình bên ngoài, nhưng là một hành trình mới bên trong ta...
Tái bút: Người ta bảo rằng "muốn biết người ta có sạch sẽ không thì hãy nhìn vào toilet nhà người đó", và ta đã vào toilet của nhà anh Chủ tịch tập đoàn ở trên, kết quả là: Quá được! Tất cả mọi thứ đều gọn gàng, không dư thừa một thứ gì... À, có mấy cục sáp thơm phòng vẫn còn hạn sử dụng.
Vừa bước vào nhà, cái đập vào mắt đầu tiên đó là đống giày dép, được xếp gọn gàng, ngay hàng và thẳng lối, tránh một bên so với lối đi. Cái thứ hai là 2 chiếc xe đạp được dựng ở một góc, một lớn và một nhỏ, trên đó có 2 trái bóng rổ. Điều này lập tức cho ta biết là nhà ảnh có 2 đứa con trai, mặc dù lẽ ra loại thông tin này hầu hết mọi người đều biết.
Hôm trước, khi đi học lớp Giáo lý hôn nhân, một nhà nghiên cứu xã hội nói về cách thức tổ chức trong gia đình, có đề cập đến vấn đề giáo dục con cái làm việc một cách khoa học. Thực ra thì ông ta đề cập tới chương trình 5S của nước Nhật, đó là Seiri (Sàng lọc) - Seiton (Sắp xếp) - Seiso (Sạch sẽ) - Seiketsu (Săn sóc) - Shituke (Sẵn sàng). Đó là một chương trình làm cho mọi thứ khoa học và hiệu quả hơn... Có lẽ là ta nên nhắc lại tí xíu về nó...
Đầu tiên là sàng lọc những thứ nào không sử dụng được nữa, phân loại chúng. Ví dụ như mở tủ lạnh, kiểm tra một vòng xem có món nào bị hết hạn sử dụng (hoặc gần hết hạn) hay không, và thanh lý chúng. Một ví dụ khác là kiểm tra xem đống sách vở cái nào cần thiết và không cần thiết, cái nào đang đọc dở hay cái nào mới mua,...
Thứ hai là sắp xếp theo một trật tự nào đó đã thống nhất ở trong gia đình. Ví dụ như giày dép để ở đâu, đồ chơi ở chỗ nào, lọ thuốc men, đồ dùng nhà bếp,... Và một điều rất quan trọng là luôn gắn nhãn mác, ví dụ như lọ muối, lọ đường, lọ bột ngọt hay... lọ ure, tránh những hiểu nhầm đáng tiếc. Tất nhiên, không cần gán nhãn "cái dao" lên trên cán dao làm gì, nhưng khi để dao trong tủ thì cần phải có nhãn "tủ đựng dao", và nhất thiết phải xa tầm tay của trẻ em.
Thứ 3 là luôn giữ mọi thứ phải sạch sẽ, để khi cần sử dụng là có thể sử dụng được ngay. Một trong những thứ cần phải lau chùi nhiều nhất là bàn phím và chuột vi tính, và cả mặt bàn làm việc nữa, những thứ này bám bụi và vi khuẩn khủng khiếp.
Trong khi 3 chữ S đầu là về đồ vật thì 2 chữ S sau nói về con người...
Đó là thứ 4: Săn sóc. Luôn luôn làm 3 điều trên một cách thường xuyên, để đảm bảo mọi thứ luôn luôn nề nếp và sạch sẽ. Thậm chí nó cũng bao gồm việc đề ra những phương cách mới để có thể thực thi 3 điều bên trên một cách dễ dàng.
Và cuối cùng là sẵn sàng. Nghe qua thì hơi mơ hồ đấy nhỉ... Đó là: Luôn luôn tạo tinh thần trách nhiệm với 4 điều vừa rồi cho tất cả các thành viên trong gia đình, đảm bảo tất cả mọi người sẵn sàng thực hiện 4 điều bên trên bằng tất cả niềm vui và khoa học. Hơn nữa, người này nên đóng vai trò giám sát người kia để đảm bảo tất cả cũng tiến bộ.
Bài học là thế, nhưng còn áp dụng tới đâu thì còn tùy thuộc vào con người của ta... Hôm nay là thứ 7, và ta đang ngồi ở công ty, tự nhìn cái đống ngổn ngang trên bàn mà thấy "chột dạ". OK! Phải bắt đầu thực hiện 3 chữ S đầu thôi... Hôm nay mình không làm được thì chắc chắn tương lai sẽ không giáo dục con mình làm được...
Mà ngẫm lại thì nếu như mọi thứ không gọn gàng thì chúng ta sẽ mất nhiều thời gian để đi tìm những thứ cần thiết. Có khi còn gặp rủi ro khi sử dụng phân ure thay vì bột bán nữa (bột bán là thứ thường dùng để nấu chè, có vẻ ngoài y hệt phân ure). Có lẽ chính sự ngăn nắp trong gia đình mới là nền tảng tốt cho một gia đình giàu có và thành công. Và nếu ta còn muốn trở thành người thành công (và giàu có nữa) thì hẳn ta phải cố gắng rèn luyện sự ngăn nắp này...
Một hành trình mới bắt đầu... Không phải một hành trình bên ngoài, nhưng là một hành trình mới bên trong ta...
Tái bút: Người ta bảo rằng "muốn biết người ta có sạch sẽ không thì hãy nhìn vào toilet nhà người đó", và ta đã vào toilet của nhà anh Chủ tịch tập đoàn ở trên, kết quả là: Quá được! Tất cả mọi thứ đều gọn gàng, không dư thừa một thứ gì... À, có mấy cục sáp thơm phòng vẫn còn hạn sử dụng.
Wednesday, August 21, 2013
2 năm là một chặng đường khá dài...
Đó là chặng đường đã qua... Và ta bây giờ đã khác với ta hai năm trước...
Ta của hai năm trước là ta của ngày còn ngây thơ rằng "bàn tay ta làm nên tất cả". Ta của bây giờ là thời của "cùng với các bạn, chúng ta chinh phục muôn vàn điều có thể" như câu slogan của công ty GNT mà ta đang làm việc (with you, we challenge infinite posibility).
Cách đây đúng 2 năm, ngày 18/8/2011, ta đi cafe với bạn Châu ở Mimosa... Và ta còn nhớ ta bảo rằng: "Ồ, có nhiều thứ để phải cải tiến nhỉ? Và tui vô, tui sẽ cố gắng thay đổi nhiều thứ". Và ta đã bước vào công ty với tâm thế như thế. Hào hức và bừng bừng ý chí... Ngọn lửa ấy vẫn cháy đến bây giờ... Vẫn luôn hạo hực cố gắng, vẫn hạo hực thay đổi.
Cách đây đúng 1 năm, ngày 18/8/2012, vô tình đúng vào cái quán cafe Mimosa, nhưng là với anh Thái... Ngày ấy là cũng là thời điểm ta chính thức đảm nhiệm vai trò sub lead, bước đầu tiên trong chặng đường thăng tiến của ta. Ta đã trò chuyện nhiều thứ, từ con đường sự nghiệp, tới chuyện định hướng kết hôn, và nhiều thứ khác... Kể từ dạo ấy, ta xem anh Thái như là một người anh thật sự trong công ty GNT này. Ừ, đúng là công ty này có quá nhiều thứ để ta học và trải nghiệm nhỉ.
Năm nay, không cafe Mimosa, không cafe với đồng nghiệp... Ta giờ cũng thay đổi rồi nhỉ, ít ra là không còn ngây thơ như trước nữa. Vai trò mới không còn cho ta đặt sự nhiệt tình ấy lên cao nữa, mà thay vào đó là phương pháp hiệu quả, để xây dựng một team đội mạnh, mạnh thật sự...
Bất chợt nhớ tới cái câu mà trước đây hơn 2 năm ta nói với Luân, trước cả khi ta vào công ty GNT: "tao muốn tạo một team mạnh, đến mức chỉ cần muốn làm là làm được, và đó là cái quan niệm đội ngũ developer giỏi nhất Việt Nam". Giờ thì cuộc đua chính thức bắt đầu! Và ta cũng không cho ta nhiều thời gian nữa.
PS: Bài viết nhân kỷ niệm tròn 2 năm ta chính thức gia nhập GNT Vietnam (20/8/2011 - 20/8/2013).
Ta của hai năm trước là ta của ngày còn ngây thơ rằng "bàn tay ta làm nên tất cả". Ta của bây giờ là thời của "cùng với các bạn, chúng ta chinh phục muôn vàn điều có thể" như câu slogan của công ty GNT mà ta đang làm việc (with you, we challenge infinite posibility).
Cách đây đúng 2 năm, ngày 18/8/2011, ta đi cafe với bạn Châu ở Mimosa... Và ta còn nhớ ta bảo rằng: "Ồ, có nhiều thứ để phải cải tiến nhỉ? Và tui vô, tui sẽ cố gắng thay đổi nhiều thứ". Và ta đã bước vào công ty với tâm thế như thế. Hào hức và bừng bừng ý chí... Ngọn lửa ấy vẫn cháy đến bây giờ... Vẫn luôn hạo hực cố gắng, vẫn hạo hực thay đổi.
Cách đây đúng 1 năm, ngày 18/8/2012, vô tình đúng vào cái quán cafe Mimosa, nhưng là với anh Thái... Ngày ấy là cũng là thời điểm ta chính thức đảm nhiệm vai trò sub lead, bước đầu tiên trong chặng đường thăng tiến của ta. Ta đã trò chuyện nhiều thứ, từ con đường sự nghiệp, tới chuyện định hướng kết hôn, và nhiều thứ khác... Kể từ dạo ấy, ta xem anh Thái như là một người anh thật sự trong công ty GNT này. Ừ, đúng là công ty này có quá nhiều thứ để ta học và trải nghiệm nhỉ.
Năm nay, không cafe Mimosa, không cafe với đồng nghiệp... Ta giờ cũng thay đổi rồi nhỉ, ít ra là không còn ngây thơ như trước nữa. Vai trò mới không còn cho ta đặt sự nhiệt tình ấy lên cao nữa, mà thay vào đó là phương pháp hiệu quả, để xây dựng một team đội mạnh, mạnh thật sự...
Bất chợt nhớ tới cái câu mà trước đây hơn 2 năm ta nói với Luân, trước cả khi ta vào công ty GNT: "tao muốn tạo một team mạnh, đến mức chỉ cần muốn làm là làm được, và đó là cái quan niệm đội ngũ developer giỏi nhất Việt Nam". Giờ thì cuộc đua chính thức bắt đầu! Và ta cũng không cho ta nhiều thời gian nữa.
PS: Bài viết nhân kỷ niệm tròn 2 năm ta chính thức gia nhập GNT Vietnam (20/8/2011 - 20/8/2013).
Saturday, July 6, 2013
Chia sẻ tầm ảnh hưởng
Lúc đầu định đặt tiêu đề là "Chia sẻ quyền lực" nhưng ngẫm lại thì chuyện của ta có liên quan gì đến "quyền lực" cơ chứ, tất cả chỉ là một thứ vô hình mà ta ảo tưởng là quyền lực thôi...
Trải qua nhiều sự kiện ta đụng phải trong công việc của mình, giờ thì ta bắt đầu hiểu được rằng cách tốt nhất để làm tốt công việc của mình là chia sẻ công việc của mình với tất cả mọi người. Lúc đầu, ta sẽ thấy khó chịu, khi cảm thấy mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của ta, và rằng những người kia là đang muốn hạ bệ ta, nên mới giành hết mọi công việc của ta về phía họ... Bây giờ thì ta cứ để họ được làm cái việc mà họ đã cố gắng "giành lấy", để rồi một ngày họ thấy được cái giới hạn của họ, và khi đó ta mới phải nhảy vào giúp họ. Ta giúp họ, cũng không phải vì ta muốn thể hiện ta là người tốt nhất làm cái việc đó, ta giúp họ bởi vì chính việc họ giành lấy công việc của ta thật sự đã giúp ta. Giờ thì ta có thể đứng ra xa, nhìn xa hơn, có thời gian để nghiên cứu những thứ cần thiết cho tất cả mọi người, mà chưa có ai làm được (hoặc chưa có thời gian để làm).
Tôi chợt nhớ đến 2 câu chuyện mà rất nhiều người đã nghe...
Câu chuyện thứ nhất là về một cậu bé bắt được hai chú chim nhốt vào lồng, rồi một ngày có một chú chim xổ lồng, và cậu chụp lấy nó, giữ thật chặt... Chú chim đó đã chết để chứng minh rằng thứ gì ta cần nắm giữ thì càng dễ mất đi... Còn chú chim còn lại sau khi được thả ra, thì nó bay lượn, và hót những tiếng ngọt ngào cho cậu bé nghe...
Câu chuyện thứ hai là một ngụ ngôn về tay chân và miệng, vì tay chân không muốn làm việc để kiếm thức ăn về cho cái miệng nữa, mà chúng muốn chạy nhảy và chơi đùa... Cuối cùng thì chúng đều đã rệu rã thì đói, nên phải chấp nhận rằng mỗi người đều có một công việc riêng, và họ phải dựa vào nhau mà sống...
Chúng ta luôn cần nhau để mà sống...
Trải qua nhiều sự kiện ta đụng phải trong công việc của mình, giờ thì ta bắt đầu hiểu được rằng cách tốt nhất để làm tốt công việc của mình là chia sẻ công việc của mình với tất cả mọi người. Lúc đầu, ta sẽ thấy khó chịu, khi cảm thấy mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của ta, và rằng những người kia là đang muốn hạ bệ ta, nên mới giành hết mọi công việc của ta về phía họ... Bây giờ thì ta cứ để họ được làm cái việc mà họ đã cố gắng "giành lấy", để rồi một ngày họ thấy được cái giới hạn của họ, và khi đó ta mới phải nhảy vào giúp họ. Ta giúp họ, cũng không phải vì ta muốn thể hiện ta là người tốt nhất làm cái việc đó, ta giúp họ bởi vì chính việc họ giành lấy công việc của ta thật sự đã giúp ta. Giờ thì ta có thể đứng ra xa, nhìn xa hơn, có thời gian để nghiên cứu những thứ cần thiết cho tất cả mọi người, mà chưa có ai làm được (hoặc chưa có thời gian để làm).
Tôi chợt nhớ đến 2 câu chuyện mà rất nhiều người đã nghe...
Câu chuyện thứ nhất là về một cậu bé bắt được hai chú chim nhốt vào lồng, rồi một ngày có một chú chim xổ lồng, và cậu chụp lấy nó, giữ thật chặt... Chú chim đó đã chết để chứng minh rằng thứ gì ta cần nắm giữ thì càng dễ mất đi... Còn chú chim còn lại sau khi được thả ra, thì nó bay lượn, và hót những tiếng ngọt ngào cho cậu bé nghe...
Câu chuyện thứ hai là một ngụ ngôn về tay chân và miệng, vì tay chân không muốn làm việc để kiếm thức ăn về cho cái miệng nữa, mà chúng muốn chạy nhảy và chơi đùa... Cuối cùng thì chúng đều đã rệu rã thì đói, nên phải chấp nhận rằng mỗi người đều có một công việc riêng, và họ phải dựa vào nhau mà sống...
Chúng ta luôn cần nhau để mà sống...
Monday, June 10, 2013
Nhớ cảm giác của ngày xưa...
Có một nơi trong góc tâm hồn, được gọi là kỷ niệm...
Có một góc trong kỷ niệm, được gọi là tuổi thần tiên...
Có một góc trong tuổi thần tiên, được gọi là tiếng ve mùa hè, tiếng sáo diều miên man, và thấp thoáng cảm xúc yêu thương đầu tiên ngọt ngào...
Vô tình nghe bài Ngày xưa ơi...
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ngay-xua-oi-tik-tik-tak.LL7ihUr15o.html
Có một góc trong kỷ niệm, được gọi là tuổi thần tiên...
Có một góc trong tuổi thần tiên, được gọi là tiếng ve mùa hè, tiếng sáo diều miên man, và thấp thoáng cảm xúc yêu thương đầu tiên ngọt ngào...
Vô tình nghe bài Ngày xưa ơi...
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ngay-xua-oi-tik-tik-tak.LL7ihUr15o.html
Saturday, June 8, 2013
Một ngày cảm giác không tốt
Hôm nay tâm trạng của ta không được tốt lắm. Một phần bởi vì đau đầu quá, khiến cho ta hôm nay phải xin về sớm...
Có một nguyên tắc bất khả xâm phạm của ta, đó là vào lúc người không được khỏe, thì không được phép đưa ra các quyết định. Nhưng khổ nỗi, hôm nay lại phải làm nhiều và suy nghĩ nhiều quá... Đời... Khi nào mình rảnh thì "tổ quốc không cần mình", còn khi nào "tổ quốc cần mình" thì cứ y như rằng mình không đủ sức khỏe để đáp ứng... Haizzz
Nhưng giờ, hãy dành một chút thời gian để nghĩ về cái cảm giác kỳ lạ, một cảm giác mà ta gặp rất nhiều trong đời sống. Ta không hẳn là gọi được một cái tên, ta chỉ đơn giản là biết đến sự tồn tại của nó trong ta, và ta muốn loại nó đi, nhưng chưa bao giờ làm được... Cái cảm giác tự cao rằng ta có thể làm được mọi việc, và rằng mọi thứ mà ta không control trực tiếp thì sẽ tuột dốc không phanh... Nó thậm chí còn lớn hơn nữa, khi thấy người khác làm một cái gì đó, ta lập tức nghĩ rằng "cứ như thế đi, rồi sẽ thất bại thôi".
Làm sao loại bỏ cái cảm giác đó đây?
Có một nguyên tắc bất khả xâm phạm của ta, đó là vào lúc người không được khỏe, thì không được phép đưa ra các quyết định. Nhưng khổ nỗi, hôm nay lại phải làm nhiều và suy nghĩ nhiều quá... Đời... Khi nào mình rảnh thì "tổ quốc không cần mình", còn khi nào "tổ quốc cần mình" thì cứ y như rằng mình không đủ sức khỏe để đáp ứng... Haizzz
Nhưng giờ, hãy dành một chút thời gian để nghĩ về cái cảm giác kỳ lạ, một cảm giác mà ta gặp rất nhiều trong đời sống. Ta không hẳn là gọi được một cái tên, ta chỉ đơn giản là biết đến sự tồn tại của nó trong ta, và ta muốn loại nó đi, nhưng chưa bao giờ làm được... Cái cảm giác tự cao rằng ta có thể làm được mọi việc, và rằng mọi thứ mà ta không control trực tiếp thì sẽ tuột dốc không phanh... Nó thậm chí còn lớn hơn nữa, khi thấy người khác làm một cái gì đó, ta lập tức nghĩ rằng "cứ như thế đi, rồi sẽ thất bại thôi".
Làm sao loại bỏ cái cảm giác đó đây?
Saturday, June 1, 2013
Lưu lại một ngày kỷ niệm
Có lẽ trong công ty của ta không còn ai để ý đến cái ngày hôm nay nữa. Mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình như ngày hôm qua, nhưng ta thì muốn lưu lại một chút phút giây hồi niệm... Có lẽ ta là con người của hoài niệm. Hôm nay là tròn một năm ngày đầu tiên ta đi trực server vào đầu tháng. Và cũng là lần đầu tiên có khái niệm gọi là ngày trực server đầu tháng.
Một năm, có mười hai tháng, tức là mười hai lần đầu tháng như thế, và ta đã tham dự hầu hết các lần, tổng cộng 10 lần - một con số đẹp. Nhưng có lẽ đây cũng là lần cuối cùng, bởi vì tình trạng mọi thứ đã dần ổn định, và ta không cần thiết phải trực server những ngày đầu tháng nữa... Đó là một niềm vui, khi ta đã giúp cho mọi thứ nhẹ nhàng đi...
Một năm, một thời gian khá dài để ta trở thành nhiều loại người - hoặc đơn giản chỉ là người có nhiều loại công việc. Năm ngoái, ta là một người chuyên tâm vào các vấn đề server, và SVN... Trong team game ấy, ta là thành viên không thể thiếu mỗi lần trực server, bởi vì chỉ có ta mới hiểu được cái cấu trúc server vớ vẩn mà ta đặt ra. Vừa là người tạo ra, vừa là người lãnh nhận hậu quả mà... Hihi... Còn giờ đây ta chỉ là một người lead nhóm frontend, không còn code nhiều nữa, không còn lo lắng chuyện server nữa. Những mối lo của ta giờ chuyển sang những thứ khác... Tầm nhìn của ngày này năm nay đã khác hẳn với năm ngoái, và những yêu cầu mà "anh sếp" yêu cầu ta cũng đã khác đi nhiều, vì một tương lai xa hơn, gắn bó hơn với công ty.
Một năm, đó cũng là thời gian mà ta bắt đầu sử dụng cái bàn phím này. Một sự cố hi hữu, đó là trong những ngày ta ở lại đêm tại công ty, ta ăn mì gói, và một lần như vậy thì mì bị đổ lên bàn phím, và ta phải thay bàn phím mới vì cái cũ đã không còn sử dụng được nữa... Năm nay thì ta có nhiều thứ mới trên bàn của mình hơn: Một cái macbook, một cái xperia, một cái đồng hồ kim loại, một tấm lịch để bàn, một cái gối kê cổ và những thứ linh tinh dán chi chít trên màn hình...
Tạm biệt những thứ cũ và đã qua... Xin hãy ngủ yên tại một góc gọi là kỷ niệm...
Một năm, có mười hai tháng, tức là mười hai lần đầu tháng như thế, và ta đã tham dự hầu hết các lần, tổng cộng 10 lần - một con số đẹp. Nhưng có lẽ đây cũng là lần cuối cùng, bởi vì tình trạng mọi thứ đã dần ổn định, và ta không cần thiết phải trực server những ngày đầu tháng nữa... Đó là một niềm vui, khi ta đã giúp cho mọi thứ nhẹ nhàng đi...
Một năm, một thời gian khá dài để ta trở thành nhiều loại người - hoặc đơn giản chỉ là người có nhiều loại công việc. Năm ngoái, ta là một người chuyên tâm vào các vấn đề server, và SVN... Trong team game ấy, ta là thành viên không thể thiếu mỗi lần trực server, bởi vì chỉ có ta mới hiểu được cái cấu trúc server vớ vẩn mà ta đặt ra. Vừa là người tạo ra, vừa là người lãnh nhận hậu quả mà... Hihi... Còn giờ đây ta chỉ là một người lead nhóm frontend, không còn code nhiều nữa, không còn lo lắng chuyện server nữa. Những mối lo của ta giờ chuyển sang những thứ khác... Tầm nhìn của ngày này năm nay đã khác hẳn với năm ngoái, và những yêu cầu mà "anh sếp" yêu cầu ta cũng đã khác đi nhiều, vì một tương lai xa hơn, gắn bó hơn với công ty.
Một năm, đó cũng là thời gian mà ta bắt đầu sử dụng cái bàn phím này. Một sự cố hi hữu, đó là trong những ngày ta ở lại đêm tại công ty, ta ăn mì gói, và một lần như vậy thì mì bị đổ lên bàn phím, và ta phải thay bàn phím mới vì cái cũ đã không còn sử dụng được nữa... Năm nay thì ta có nhiều thứ mới trên bàn của mình hơn: Một cái macbook, một cái xperia, một cái đồng hồ kim loại, một tấm lịch để bàn, một cái gối kê cổ và những thứ linh tinh dán chi chít trên màn hình...
Tạm biệt những thứ cũ và đã qua... Xin hãy ngủ yên tại một góc gọi là kỷ niệm...
Thursday, May 30, 2013
Có những thứ không phải ai cũng muốn
Sài thành... Nhan nhản những bức tường với chữ Khoan cắt bê tông kèm số điện thoại. Có thể xem như là nghệ thuật graffiti kiểu VN không nhỉ (hihi). Những dòng chữ được phun lên tường đó thật là bẩn bức tường, và người ta lại phải xóa nó đi bằng cái bôi thêm những màu sơn khác để xóa đi. Nhưng những bức tường ấy thậm chí còn tệ hơn, chúng như một tấm áo của người nông dân nghèo VN, vá chùm vá đụp. Ý thức của nhiều người ở đây có vẻ kém nhỉ, vì một lợi ích nhỏ mà làm nhác nhúa nguyên một bức tường...
Sài thành... Có những góc mà ta chưa đến, và chưa cảm nhận hết được... Ta chỉ như một kỵ sĩ lướt qua thảo nguyên...
Hôm qua, đi cùng người yêu vô một quán cafe nhỏ ở Cư xá Đô Thành... Khung cảnh ở đây cũng thật ngộ, nó không xa lạ nhưng cảm giác của ta lại như xa lạ. Trên tường của quán dính chi chít những dòng Khoan cắt bê tông kèm số điện thoại. Thứ nào chứ thứ ấy ta thấy nhan nhản ở Sài thành. Nhưng lạ là ở chỗ nó tạo cảm giác thật thân thuộc... Những thứ mà ta cảm thấy ghét ấy lại chính là một góc nhìn nghệ thuật của một người nào đó, và rồi nó truyền cảm hứng cho ta cảm giác lấy một thứ đẹp và gần gũi.
Có thể sau này ta đi nhiều nơi, làm nhiều công việc khác nhau... Nhưng có lẽ ta sẽ không quên được những hình ảnh quen thuộc của Sài thành. Đó không phải là những thứ phồn hoa tráng lệ, mà đó là những góc tường với Khoan cắt bê tông, những góc hẻm Cấm buôn bán họp chợ, những góc công viên gạch vỡ và vài cây hoa trơ trụi, những góc đường với tấm bảng chỉ đường màu xanh...
Viết cho một ngày mai ta sẽ ra đi...
Sài thành... Có những góc mà ta chưa đến, và chưa cảm nhận hết được... Ta chỉ như một kỵ sĩ lướt qua thảo nguyên...
Hôm qua, đi cùng người yêu vô một quán cafe nhỏ ở Cư xá Đô Thành... Khung cảnh ở đây cũng thật ngộ, nó không xa lạ nhưng cảm giác của ta lại như xa lạ. Trên tường của quán dính chi chít những dòng Khoan cắt bê tông kèm số điện thoại. Thứ nào chứ thứ ấy ta thấy nhan nhản ở Sài thành. Nhưng lạ là ở chỗ nó tạo cảm giác thật thân thuộc... Những thứ mà ta cảm thấy ghét ấy lại chính là một góc nhìn nghệ thuật của một người nào đó, và rồi nó truyền cảm hứng cho ta cảm giác lấy một thứ đẹp và gần gũi.
Có thể sau này ta đi nhiều nơi, làm nhiều công việc khác nhau... Nhưng có lẽ ta sẽ không quên được những hình ảnh quen thuộc của Sài thành. Đó không phải là những thứ phồn hoa tráng lệ, mà đó là những góc tường với Khoan cắt bê tông, những góc hẻm Cấm buôn bán họp chợ, những góc công viên gạch vỡ và vài cây hoa trơ trụi, những góc đường với tấm bảng chỉ đường màu xanh...
Viết cho một ngày mai ta sẽ ra đi...
Sunday, May 26, 2013
Hành trình vòng quanh Sài Gòn và cảm nhận
Cũng đã lâu lắm rồi ta đi xe đạp... Cuộc đời đưa đẩy, giờ ta chỉ có đi xe máy thôi, và giờ thì ta cũng chỉ biết sáng đi làm chiều tối đi về thôi... Không còn thú vui nào khác.
Cũng đã lâu lắm lắm ta mới lại cho mình một khoảng thời gian để đi vòng quanh Sài Gòn... Hôm sinh nhật vừa rồi của ta, ta tự cho mình lại có một hành trình như thế, vòng quanh khu vực phía Nam Sài Gòn.
8h sáng bắt đầu lôi cái chiếc xe đạp ra. Thực ra ta định đi sớm hơn, nhưng vì có một số chuyện nên mãi tới 8h mới khởi hành được. Ban ngày của tháng 5 bắt đầu rất sớm, nên 8h thì mặt trời đã cao rồi...
Mua một ổ bánh mì, ta dừng lại gặm tại Đầm Sen. Lối từ cổng ngoài vào cổng bán vé khá dài và rộng, không khí cũng mát mẻ và đầy hơi nước mặc cho ánh mặt trời đã rõ dạng. Đầm Sen hoạt động sớm thật nhỉ. Sáng thứ sáu mà đã có khá nhiều người tới rồi, và cả những chiếc ôtô nữa...
Đường Kinh Dương Vương khá rộng, nhưng mật độ người đi đường khá dày, đa số là xe máy... Ở VN, người ta thấy nhang nhản xe máy, đặc biệt ở SG thì số xe máy còn đông đúc hơn nhiều... Đường thì to, nhưng kẹt xe thì cứ kẹt.
Công viên Phú Lâm không biết là nổi tiếng vụ gì nhỉ? Trông nó cũng không rộng lắm, buổi sáng cũng không thấy nhiều người hoặc trẻ em đến chơi, cũng có thể do hôm đó là thứ 6 nên ít khách. Được cái là công viên này cây cũng to và khá mát mẻ. Nói chung là dừng chân cũng được.
Đến vòng xoay An Lạc, đường thì rộng, nhưng xe thì đông nghìn nghịt, đông tới mức ta không dám chạy xe đạp băng qua đường mà phải nhích từng chút một. Nắng, nóng, khói xe và bụi đường. Đó là những thứ đặc trưng của Sài thành, và nó dường như được thể hiện rõ nét ở cái khu vòng xoay này. Cũng tại vì nó là điểm giao của nhiều luồng xe từ Sài thành xuống các tỉnh miền Tây.
Ta không dừng ở vòng xoay An Lạc, nhưng chui xuống gầm cầu Nước Lên để tạm nghỉ một lát, uống nước và trốn cái nắng. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ở dưới gầm cầu này, mặc dù khá nhiều cây cỏ xanh tươi, nhưng vẫn nồng nặc mùi của những con kinh của Sài thành. Mũi của ta, nói vậy chứ ngay lập tức làm quen với cái mùi đó và không thấy (hoặc không để ý đến) mùi đó nữa.
Ta rẽ vào ngả phà Phủ Định, thực chất ta muốn đi xuống đường Nguyễn Văn Linh chứ không muốn đi vòng vòng ở đường Võ Văn Kiệt. Rồi mới phát hiện ra một chuyện đó là cái phà Phủ Định này là một cái phà "ngã ba", và nó bé xíu. Cái phà bé, bến phà cũng bé, và cả cự li đi cũng ngắn, nhưng tính ra nó cũng đi qua một dòng sông: Sông Cần Giuộc. À, mà có bến phà Phủ Định thì không biết có địa danh nào tên Khẳng Định không nhỉ? Chứ không thì nghĩa tiêu cực quá...
Ta đi xuống đại lộ Nguyễn Văn Linh... Đó đúng là con đường rộng nhất và nhiều cây nhất Sài thành nhỉ. Rộng tới mức ở giữa đường là một khoảng trống lớn trông như một cái ao, và có cả những người dân câu cá ở đó. Có nhiều người câu cá thì chắc là chỗ đó cũng có cá thật... Bên vệ đường thì có một thứ khác, đó là các thửa ruộng ngập toàn nước, đầy rong và bèo trên mặt nước, thỉnh thoảng ta thấy có cả hoa sen và hoa súng. Phong cảnh cũng hữu tình ấy nhỉ...
Khu vực của những cây cầu như cầu Ông Lớn còn hữu tình hơn... Dòng sông phẳng lặng, gió mát rười rượi, tốc vào từng đợt, nghe bồi hồi... Ta ngồi một lát trên đám cỏ xanh, ngay dưới mống cầu Ông Lớn, ngắm nhìn những nhịp cầu đo đỏ vắt qua sông. Thỉnh thoảng là một chiếc ghe chở trái cây và tiếng rao lanh lảnh từ một cái loa trên ghe. Người đứng trên ghe nhìn qua nhìn lại như trông chờ một phản hồi nào đó từ những người trên bờ, nhưng không có gì diễn ra cả.
Ta tiếp tục hành trình đi tới khu Phú Mỹ Hưng. Khoảng cách lớn hẳn... Những người và nhà cửa ở đây khác hẳn... Hàng quán sang trọng hơn, với đủ các gam màu, và đủ các thương hiệu nổi tiếng. Có lẽ vì ta chưa thuộc tầng lớp với những người nơi đây, những người có cuộc sống giàu có, nên ta chưa có cái nhìn thiện cảm cho lắm về cuộc sống của họ... Một cuộc sống mà với góc nhìn của ta thì nó quá im lìm và khoảng cách. Khoảng cách giữa họ với những người nghèo khó hơn, và khoảng cách giữa họ với nhau. Nhà lúc nào cũng đóng kín, từ cửa sổ đến cửa lớn, và cả cửa cổng cũng lặng lẽ khóa kỹ... Chắc những người này không thấy mặt hàng xóm đâu nhỉ. Một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, đẹp để tận hưởng, và để chụp hình, nhất là chụp ảnh cưới...
Khoảng cách giữa hai bên của khu nam Sài thành, đông nam với Phú Mỹ Hưng sang trọng, còn tây nam với khu Phủ Định nghèo nàn. Khoảng cách đó là ở khu tây nam là một bà cô thấy ta và hỏi: "Con đi đâu thế?" "Sao đi đứng mà ngơ ngác vậy?" "Sao đi xe đạp mà xa dữ vậy con?"... Khoảng cách đó là ở khu đông nam, ta đi một mình, tới rồi quay lại, vẫn một mình...
Chắc tại cái thằng ta được sinh ra và lớn lên ở vùng quê, nên nó thân quen với vùng quê mà xa rời với thành thị... Vậy thôi...
Cũng đã lâu lắm lắm ta mới lại cho mình một khoảng thời gian để đi vòng quanh Sài Gòn... Hôm sinh nhật vừa rồi của ta, ta tự cho mình lại có một hành trình như thế, vòng quanh khu vực phía Nam Sài Gòn.
8h sáng bắt đầu lôi cái chiếc xe đạp ra. Thực ra ta định đi sớm hơn, nhưng vì có một số chuyện nên mãi tới 8h mới khởi hành được. Ban ngày của tháng 5 bắt đầu rất sớm, nên 8h thì mặt trời đã cao rồi...
Mua một ổ bánh mì, ta dừng lại gặm tại Đầm Sen. Lối từ cổng ngoài vào cổng bán vé khá dài và rộng, không khí cũng mát mẻ và đầy hơi nước mặc cho ánh mặt trời đã rõ dạng. Đầm Sen hoạt động sớm thật nhỉ. Sáng thứ sáu mà đã có khá nhiều người tới rồi, và cả những chiếc ôtô nữa...
Đường Kinh Dương Vương khá rộng, nhưng mật độ người đi đường khá dày, đa số là xe máy... Ở VN, người ta thấy nhang nhản xe máy, đặc biệt ở SG thì số xe máy còn đông đúc hơn nhiều... Đường thì to, nhưng kẹt xe thì cứ kẹt.
Công viên Phú Lâm không biết là nổi tiếng vụ gì nhỉ? Trông nó cũng không rộng lắm, buổi sáng cũng không thấy nhiều người hoặc trẻ em đến chơi, cũng có thể do hôm đó là thứ 6 nên ít khách. Được cái là công viên này cây cũng to và khá mát mẻ. Nói chung là dừng chân cũng được.
Đến vòng xoay An Lạc, đường thì rộng, nhưng xe thì đông nghìn nghịt, đông tới mức ta không dám chạy xe đạp băng qua đường mà phải nhích từng chút một. Nắng, nóng, khói xe và bụi đường. Đó là những thứ đặc trưng của Sài thành, và nó dường như được thể hiện rõ nét ở cái khu vòng xoay này. Cũng tại vì nó là điểm giao của nhiều luồng xe từ Sài thành xuống các tỉnh miền Tây.
Ta không dừng ở vòng xoay An Lạc, nhưng chui xuống gầm cầu Nước Lên để tạm nghỉ một lát, uống nước và trốn cái nắng. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ở dưới gầm cầu này, mặc dù khá nhiều cây cỏ xanh tươi, nhưng vẫn nồng nặc mùi của những con kinh của Sài thành. Mũi của ta, nói vậy chứ ngay lập tức làm quen với cái mùi đó và không thấy (hoặc không để ý đến) mùi đó nữa.
Ta rẽ vào ngả phà Phủ Định, thực chất ta muốn đi xuống đường Nguyễn Văn Linh chứ không muốn đi vòng vòng ở đường Võ Văn Kiệt. Rồi mới phát hiện ra một chuyện đó là cái phà Phủ Định này là một cái phà "ngã ba", và nó bé xíu. Cái phà bé, bến phà cũng bé, và cả cự li đi cũng ngắn, nhưng tính ra nó cũng đi qua một dòng sông: Sông Cần Giuộc. À, mà có bến phà Phủ Định thì không biết có địa danh nào tên Khẳng Định không nhỉ? Chứ không thì nghĩa tiêu cực quá...
Ta đi xuống đại lộ Nguyễn Văn Linh... Đó đúng là con đường rộng nhất và nhiều cây nhất Sài thành nhỉ. Rộng tới mức ở giữa đường là một khoảng trống lớn trông như một cái ao, và có cả những người dân câu cá ở đó. Có nhiều người câu cá thì chắc là chỗ đó cũng có cá thật... Bên vệ đường thì có một thứ khác, đó là các thửa ruộng ngập toàn nước, đầy rong và bèo trên mặt nước, thỉnh thoảng ta thấy có cả hoa sen và hoa súng. Phong cảnh cũng hữu tình ấy nhỉ...
Khu vực của những cây cầu như cầu Ông Lớn còn hữu tình hơn... Dòng sông phẳng lặng, gió mát rười rượi, tốc vào từng đợt, nghe bồi hồi... Ta ngồi một lát trên đám cỏ xanh, ngay dưới mống cầu Ông Lớn, ngắm nhìn những nhịp cầu đo đỏ vắt qua sông. Thỉnh thoảng là một chiếc ghe chở trái cây và tiếng rao lanh lảnh từ một cái loa trên ghe. Người đứng trên ghe nhìn qua nhìn lại như trông chờ một phản hồi nào đó từ những người trên bờ, nhưng không có gì diễn ra cả.
Ta tiếp tục hành trình đi tới khu Phú Mỹ Hưng. Khoảng cách lớn hẳn... Những người và nhà cửa ở đây khác hẳn... Hàng quán sang trọng hơn, với đủ các gam màu, và đủ các thương hiệu nổi tiếng. Có lẽ vì ta chưa thuộc tầng lớp với những người nơi đây, những người có cuộc sống giàu có, nên ta chưa có cái nhìn thiện cảm cho lắm về cuộc sống của họ... Một cuộc sống mà với góc nhìn của ta thì nó quá im lìm và khoảng cách. Khoảng cách giữa họ với những người nghèo khó hơn, và khoảng cách giữa họ với nhau. Nhà lúc nào cũng đóng kín, từ cửa sổ đến cửa lớn, và cả cửa cổng cũng lặng lẽ khóa kỹ... Chắc những người này không thấy mặt hàng xóm đâu nhỉ. Một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, đẹp để tận hưởng, và để chụp hình, nhất là chụp ảnh cưới...
Khoảng cách giữa hai bên của khu nam Sài thành, đông nam với Phú Mỹ Hưng sang trọng, còn tây nam với khu Phủ Định nghèo nàn. Khoảng cách đó là ở khu tây nam là một bà cô thấy ta và hỏi: "Con đi đâu thế?" "Sao đi đứng mà ngơ ngác vậy?" "Sao đi xe đạp mà xa dữ vậy con?"... Khoảng cách đó là ở khu đông nam, ta đi một mình, tới rồi quay lại, vẫn một mình...
Chắc tại cái thằng ta được sinh ra và lớn lên ở vùng quê, nên nó thân quen với vùng quê mà xa rời với thành thị... Vậy thôi...
Sunday, May 19, 2013
Viết ngắn
Hôm nay ta chỉ muốn viết một cái gì đó, đơn giản vì ta muốn viết chứ ko hẳn có chủ đề gì... Vả lại, giờ cũng hơi bận rộn để ngồi viết cái gì đó, nên ta viết thoáng qua mà thôi...
Hừm... Lâu rồi ta quên khái niệm viết blog. Mấy hôm nay ta chỉ có đọc các thông tin thôi... Hết đọc BBC rồi Góc nhìn Alan, rồi quantrimang.com.vn, highscalability.com, smashingmagazine.com, rồi khoahoc.com.vn... Chỉ có đọc và đọc ngày đêm thôi, không có hứng viết chút nào...
Có lẽ ảnh hưởng của việc đọc nhiều quá là ta đâm ra lười khi muốn giải trí... Ta chẳng muốn giải trí bằng cách viết blog như trước đây, mà chuyển sang giải trí bằng cách đọc hết tin này đến tin khác, đến nỗi báo ra không kịp cho ta đọc. Tuy nhiên, không phải chủ đề nào ta cũng đọc, do đó không có nhiều bài để ta đọc, và rồi cũng hết bài viết để mà đọc...
Hôm nay viết, để kỷ niệm việc ngày mai đây là ngày bạn Sương của ta sẽ được rửa tội, nghi thức để bạn Sương chính thức trở thành người Công giáo. Hôm đó lại là ngày mừng Chúa Thánh Thần Hiện Xuống... Và cũng để nhớ về một sự kiện: tròn 1 năm ngày release project SexyPolice, project thành công nhất của nhóm game từ trước tới giờ... Quả là nhiều sự kiện trọng đại trong tháng 5 này...
Tuần sau là sinh nhật ta rồi...
Hừm... Lâu rồi ta quên khái niệm viết blog. Mấy hôm nay ta chỉ có đọc các thông tin thôi... Hết đọc BBC rồi Góc nhìn Alan, rồi quantrimang.com.vn, highscalability.com, smashingmagazine.com, rồi khoahoc.com.vn... Chỉ có đọc và đọc ngày đêm thôi, không có hứng viết chút nào...
Có lẽ ảnh hưởng của việc đọc nhiều quá là ta đâm ra lười khi muốn giải trí... Ta chẳng muốn giải trí bằng cách viết blog như trước đây, mà chuyển sang giải trí bằng cách đọc hết tin này đến tin khác, đến nỗi báo ra không kịp cho ta đọc. Tuy nhiên, không phải chủ đề nào ta cũng đọc, do đó không có nhiều bài để ta đọc, và rồi cũng hết bài viết để mà đọc...
Hôm nay viết, để kỷ niệm việc ngày mai đây là ngày bạn Sương của ta sẽ được rửa tội, nghi thức để bạn Sương chính thức trở thành người Công giáo. Hôm đó lại là ngày mừng Chúa Thánh Thần Hiện Xuống... Và cũng để nhớ về một sự kiện: tròn 1 năm ngày release project SexyPolice, project thành công nhất của nhóm game từ trước tới giờ... Quả là nhiều sự kiện trọng đại trong tháng 5 này...
Tuần sau là sinh nhật ta rồi...
Saturday, May 11, 2013
Một ngày OT
Hôm nay là một trong những ngày mà ta phải OT tại công ty, như nhiều lần khác, ta thường dành chút thời gian để lang thang và làm một thứ gì đó... Hôm nay thử viết blog chơi...
Chẳng là hiện tại đang rảnh, vì cái PC của ta đang hoạt động hết công xuất để build project và test nó. Bình thường, nếu nó đang build như thế thì nó chạy cực kỳ chậm, ta chẳng thể lang thang lên cái blog của mình, hay đọc tin tức gì gì đó... Nhưng đó là dĩ vãng rồi... Giờ thì ta đang sử dụng máy Mac để online, đọc báo, và viết blog, trong khi cái PC Ubuntu đang hì hục build project. Điểm lợi này chắc nhiều người đã nhận ra, nhưng ta mãi tới hôm nay mới nhận ra, trước giờ nghĩ ta có 2 màn hình trên một máy thì nó sẽ tốt hơn...
Chẳng là hiện tại đang rảnh, vì cái PC của ta đang hoạt động hết công xuất để build project và test nó. Bình thường, nếu nó đang build như thế thì nó chạy cực kỳ chậm, ta chẳng thể lang thang lên cái blog của mình, hay đọc tin tức gì gì đó... Nhưng đó là dĩ vãng rồi... Giờ thì ta đang sử dụng máy Mac để online, đọc báo, và viết blog, trong khi cái PC Ubuntu đang hì hục build project. Điểm lợi này chắc nhiều người đã nhận ra, nhưng ta mãi tới hôm nay mới nhận ra, trước giờ nghĩ ta có 2 màn hình trên một máy thì nó sẽ tốt hơn...
Monday, April 29, 2013
Những mộng mơ thuở ấy
"Xin chào mọi người, mình là Kha, sinh năm 1987, rất vui khi làm quen với các bạn"
Lâu lắm rồi ta không nói lại câu đó. Dù đó chỉ là một câu cửa miệng bình thường mà thôi. Có lẽ do dạo gần đây các mối quan hệ và mối quan tâm của ta chỉ xoay quanh vài người bạn quen thuộc, và công việc thôi... Ta thậm chí còn không cho ta thời gian để lang thang những góc phố như trước, không còn nghêu ngao "Chiều nắng, đường vắng..." như cách đây mấy năm.
Giờ đang ngồi ở quán cafe Pha Lê, vốn đã từng quen thuộc với ta trong mấy năm học đại học. Quán vẫn thế, không quá vắng, không quá đông, nhạc đều đều, trưa thì nắng nhưng không nóng, và tiếng róc rách của suối nhân tạo.
Đột nhiên hôm nay search trên mạng, phát hiện ra một bộ truyện tương tự như Hội Mắt Nai, thế là đâm đầu vô đọc ngấu nghiến. Đọc chậm chậm nhưng tận hưởng từng khoảng khắc tình cảm được khắc họa trong bộ truyện Salad Days đó... Ta thích những bộ truyện như thế ấy nhỉ, không phải bởi vì nội dung, mà chỉ là vì nó gợi ta nhớ lại những khoảng khắc xưa ấy... Những cảm xúc của những năm cấp 3.
Ta đọc bộ truyện đó lần đầu cũng là khi học cấp 3. Chỉ là một lần vô tình đọc thôi, do em gái của ta mượn của bạn nó ở đâu đó về đọc, và ta chỉ là đọc ké... Nhưng những câu chuyện hồn nhiên trong đó khiến ta thấy thú vị, và ta đọc nó thường xuyên hơn. Hoàn cảnh đọc cũng đặc biệt, ta thường đọc lúc ngủ trưa, nằm trên cái phản gần cửa sổ, nơi mà nhìn ra ngoài là cây và khoảng trời rộng lớn. Thế nhưng cũng thỉnh thoảng ta đọc vào một buổi sáng làm biếng nào đó, nằm trên võng và đọc trong cái đu đưa nhè nhẹ. Và ta đọc đi đọc lại những câu chuyện đó không dưới chục lần... Tính của ta là thế, thích ngấu nghiến và nhâm nhi một món ăn yêu thích đến vô hạn lần...
Thói quen đó cũng thỉnh thoảng trỗi dậy mỗi khi ta trở về quê dịp hè hay tết, trong những năm học đại học... Mỗi lần về quê, sau chuyến đi xuyên đêm đầy mệt mỏi, ta nằm ở nhà, trong buổi sáng mát mẻ trên chiếc võng thân quen, và "nhai lại" mấy cuốn truyện đó. Không biết tự khi nào việc đó trở thành tiềm thức, ta làm như thể một kẻ đói thèm ăn, hay một người khát uống nước... Mỗi lần ta đọc lại, những ký ức mộng mơ lại trở về, và ta lại muốn một lần nữa, một lần nữa bước đi trong ngôi trường cấp ba... Lặng thinh... Nhìn những góc vắng lặng... Và những chiếc lá la đà...
Đọc lại bộ truyện ấy bây giờ, cảm giác giống hệt như khi ta xem lại bộ phim Bản tình ca mùa đông... Nhiều người bảo bộ phim ấy thật ướt át, nhưng có lẽ ta không quan tâm đến việc nó có ướt át hay không, ta chỉ thích xem lại, và thật ra chỉ thích xem lại phần đầu của phim. Ở đó, ta cảm thấy ta như được đốt lá cây lần nữa với những người bạn của mình vào ngày tổng dọn vệ sinh trường, như được đi lang thang lần nữa dọc những hàng cây và ngắm những tia nắng xuyên qua những chiếc lá rơi xuống đất, như được đạp xe lần nữa để tận hưởng một buổi chiều nghỉ tiết, và như sống lại những kỷ niệm mộng mơ thuở ấy.
À, ta cũng rất yêu thích bộ truyện One Piece, không phải vì nội dung hấp dẫn, không phải vì nó quá nổi tiếng... Mà chỉ vì ta thấy ở trong đó là một đám nhí nhố vui vẻ, sống như không cần biết đến ngày mai, và nó thỏa mãn "một tên khùng" trong con người của ta, một-tên-khùng-tên-là-nổi-loạn...
Lâu lắm rồi ta không nói lại câu đó. Dù đó chỉ là một câu cửa miệng bình thường mà thôi. Có lẽ do dạo gần đây các mối quan hệ và mối quan tâm của ta chỉ xoay quanh vài người bạn quen thuộc, và công việc thôi... Ta thậm chí còn không cho ta thời gian để lang thang những góc phố như trước, không còn nghêu ngao "Chiều nắng, đường vắng..." như cách đây mấy năm.
Giờ đang ngồi ở quán cafe Pha Lê, vốn đã từng quen thuộc với ta trong mấy năm học đại học. Quán vẫn thế, không quá vắng, không quá đông, nhạc đều đều, trưa thì nắng nhưng không nóng, và tiếng róc rách của suối nhân tạo.
Đột nhiên hôm nay search trên mạng, phát hiện ra một bộ truyện tương tự như Hội Mắt Nai, thế là đâm đầu vô đọc ngấu nghiến. Đọc chậm chậm nhưng tận hưởng từng khoảng khắc tình cảm được khắc họa trong bộ truyện Salad Days đó... Ta thích những bộ truyện như thế ấy nhỉ, không phải bởi vì nội dung, mà chỉ là vì nó gợi ta nhớ lại những khoảng khắc xưa ấy... Những cảm xúc của những năm cấp 3.
Ta đọc bộ truyện đó lần đầu cũng là khi học cấp 3. Chỉ là một lần vô tình đọc thôi, do em gái của ta mượn của bạn nó ở đâu đó về đọc, và ta chỉ là đọc ké... Nhưng những câu chuyện hồn nhiên trong đó khiến ta thấy thú vị, và ta đọc nó thường xuyên hơn. Hoàn cảnh đọc cũng đặc biệt, ta thường đọc lúc ngủ trưa, nằm trên cái phản gần cửa sổ, nơi mà nhìn ra ngoài là cây và khoảng trời rộng lớn. Thế nhưng cũng thỉnh thoảng ta đọc vào một buổi sáng làm biếng nào đó, nằm trên võng và đọc trong cái đu đưa nhè nhẹ. Và ta đọc đi đọc lại những câu chuyện đó không dưới chục lần... Tính của ta là thế, thích ngấu nghiến và nhâm nhi một món ăn yêu thích đến vô hạn lần...
Thói quen đó cũng thỉnh thoảng trỗi dậy mỗi khi ta trở về quê dịp hè hay tết, trong những năm học đại học... Mỗi lần về quê, sau chuyến đi xuyên đêm đầy mệt mỏi, ta nằm ở nhà, trong buổi sáng mát mẻ trên chiếc võng thân quen, và "nhai lại" mấy cuốn truyện đó. Không biết tự khi nào việc đó trở thành tiềm thức, ta làm như thể một kẻ đói thèm ăn, hay một người khát uống nước... Mỗi lần ta đọc lại, những ký ức mộng mơ lại trở về, và ta lại muốn một lần nữa, một lần nữa bước đi trong ngôi trường cấp ba... Lặng thinh... Nhìn những góc vắng lặng... Và những chiếc lá la đà...
Đọc lại bộ truyện ấy bây giờ, cảm giác giống hệt như khi ta xem lại bộ phim Bản tình ca mùa đông... Nhiều người bảo bộ phim ấy thật ướt át, nhưng có lẽ ta không quan tâm đến việc nó có ướt át hay không, ta chỉ thích xem lại, và thật ra chỉ thích xem lại phần đầu của phim. Ở đó, ta cảm thấy ta như được đốt lá cây lần nữa với những người bạn của mình vào ngày tổng dọn vệ sinh trường, như được đi lang thang lần nữa dọc những hàng cây và ngắm những tia nắng xuyên qua những chiếc lá rơi xuống đất, như được đạp xe lần nữa để tận hưởng một buổi chiều nghỉ tiết, và như sống lại những kỷ niệm mộng mơ thuở ấy.
À, ta cũng rất yêu thích bộ truyện One Piece, không phải vì nội dung hấp dẫn, không phải vì nó quá nổi tiếng... Mà chỉ vì ta thấy ở trong đó là một đám nhí nhố vui vẻ, sống như không cần biết đến ngày mai, và nó thỏa mãn "một tên khùng" trong con người của ta, một-tên-khùng-tên-là-nổi-loạn...
Saturday, April 27, 2013
Vài phút với trường Bách khoa trong tim ta
Trở về trường trong ngày lễ tốt nghiệp, nhưng dường như ta không nhớ tới việc lễ tốt nghiệp mà ta lại để tâm hồn về các kỷ niệm thời xưa.
Kia là góc ghế đá, nơi ta vẫn hay ngồi học. Thư viện khoa vẫn thường là nơi tập trung hội học bài ôn thi của ta với Châu, Huy, Hiếu, Hạnh, Chương và Huân. Thỉnh thoảng thì "lực lượng gà Tám" đó nhiều hơn, khi thì lèo tèo vài ba mống vì không học chung môn học. Hôm thì trời mưa, lại lột tột chạy từ góc này sang góc khác tránh mưa, hôm trời nắng thì học từ sáng tới trưa, đi ăn xong là về nhà ngủ, vì buổi trưa ở trường gắt nắng thật là mệt... Hôm nay trời vẫn gắt nắng như xưa.
Khu hoa viên nhỏ giữa A5 và A4 là nơi chiến đấu thường thấy của nhóm startup sinh viên đầu tiên của ta. Đó là những ngày thảo luận say mê, vào những ngày cuối tuần, với Luân, Nghi, Tuyên, Tài và Khoa... Mỗi người một ý kiến riêng, để rồi tất cả đã dừng lại khi kết thúc thời đại học. Mỗi người đi một hướng riêng, còn ta với Luân thì trở về với một nhóm startup khác. Lại tiếp tục những ngày hăng say đến đêm tối mịt ở trường, ở mọi nơi mọi góc, bất kể trời nắng hay trời mưa... Nắng thì tránh nắng, mưa thì trú mưa.
Lang thang một mình trong trường, dạo qua từng góc sân. Kia là chỗ tổ chức sinh nhật kìa... Mà sao có nhiều chỗ và nhiều góc kỷ niệm quá. Sinh viên và nơi tổ chức sinh nhật của sinh viên cũng thật đặc biệt. Nó có thể ở khắp mọi nơi. Khi thì 2 cái bàn dài chụm lại. Khi thì mấy cái ghế đá xoay quanh một cái bàn cũng bằng đá. Khi thì ngồi dưới nền nhà. Khi thì kéo cả bầy ngồi trên đám cỏ. Khi thì chỉ có một cái bánh nhỏ chuyền tay nhau, tiệc đứng.
Tình yêu thời sinh viên. Đó là thứ gắn kết ta với những khuôn viên ghế đá của trường nhất... Mọi khoảng sân đều có bóng hình của ta và người ấy. Ngày nắng thì ngồi dưới gốc cây mát mẻ nhìn ra ngoài. Trời đêm đầy sao thì lang thang trong trường với những câu chuyện bất tận. Hồi đó thích nhất là sân trường sau cơn mưa, mát lạnh và trong lành... Những góc sân vẫn còn đó, và cả những cái cây nữa, như chưa hề có những biến động xảy ra.. Những thứ ấy đã chứng kiến một tình yêu sinh viên đúng nghĩa, từ cái thời mới chớm nở yêu thương. Cả lần đầu tiên hẹn nhau dù chỉ là đi dạo dưới cái mác bạn bè. Lần đầu tiên nắm tay, và lần đầu dắt nhau đi dạo... Và cả những cái hôn choáng váng đầu đời...
Tất cả đều đã qua. Những góc cây không hề biết nhớ những chi tiết đó. Những con người thì cũng chẳng có thời gian để nhớ. Giờ đây, khi ta đang ngồi lại góc sân xưa, những ký ức thời xưa chộn rộn trở về... Nhẹ nhàng và bình yên...
Giờ thì ta đang ngồi tưởng niệm, ở chính cái góc mà ta đã viết những bài viết đầu tiên của cái blog này... Cũng là một thứ đáng để nhớ...
Kia là góc ghế đá, nơi ta vẫn hay ngồi học. Thư viện khoa vẫn thường là nơi tập trung hội học bài ôn thi của ta với Châu, Huy, Hiếu, Hạnh, Chương và Huân. Thỉnh thoảng thì "lực lượng gà Tám" đó nhiều hơn, khi thì lèo tèo vài ba mống vì không học chung môn học. Hôm thì trời mưa, lại lột tột chạy từ góc này sang góc khác tránh mưa, hôm trời nắng thì học từ sáng tới trưa, đi ăn xong là về nhà ngủ, vì buổi trưa ở trường gắt nắng thật là mệt... Hôm nay trời vẫn gắt nắng như xưa.
Khu hoa viên nhỏ giữa A5 và A4 là nơi chiến đấu thường thấy của nhóm startup sinh viên đầu tiên của ta. Đó là những ngày thảo luận say mê, vào những ngày cuối tuần, với Luân, Nghi, Tuyên, Tài và Khoa... Mỗi người một ý kiến riêng, để rồi tất cả đã dừng lại khi kết thúc thời đại học. Mỗi người đi một hướng riêng, còn ta với Luân thì trở về với một nhóm startup khác. Lại tiếp tục những ngày hăng say đến đêm tối mịt ở trường, ở mọi nơi mọi góc, bất kể trời nắng hay trời mưa... Nắng thì tránh nắng, mưa thì trú mưa.
Lang thang một mình trong trường, dạo qua từng góc sân. Kia là chỗ tổ chức sinh nhật kìa... Mà sao có nhiều chỗ và nhiều góc kỷ niệm quá. Sinh viên và nơi tổ chức sinh nhật của sinh viên cũng thật đặc biệt. Nó có thể ở khắp mọi nơi. Khi thì 2 cái bàn dài chụm lại. Khi thì mấy cái ghế đá xoay quanh một cái bàn cũng bằng đá. Khi thì ngồi dưới nền nhà. Khi thì kéo cả bầy ngồi trên đám cỏ. Khi thì chỉ có một cái bánh nhỏ chuyền tay nhau, tiệc đứng.
Tình yêu thời sinh viên. Đó là thứ gắn kết ta với những khuôn viên ghế đá của trường nhất... Mọi khoảng sân đều có bóng hình của ta và người ấy. Ngày nắng thì ngồi dưới gốc cây mát mẻ nhìn ra ngoài. Trời đêm đầy sao thì lang thang trong trường với những câu chuyện bất tận. Hồi đó thích nhất là sân trường sau cơn mưa, mát lạnh và trong lành... Những góc sân vẫn còn đó, và cả những cái cây nữa, như chưa hề có những biến động xảy ra.. Những thứ ấy đã chứng kiến một tình yêu sinh viên đúng nghĩa, từ cái thời mới chớm nở yêu thương. Cả lần đầu tiên hẹn nhau dù chỉ là đi dạo dưới cái mác bạn bè. Lần đầu tiên nắm tay, và lần đầu dắt nhau đi dạo... Và cả những cái hôn choáng váng đầu đời...
Tất cả đều đã qua. Những góc cây không hề biết nhớ những chi tiết đó. Những con người thì cũng chẳng có thời gian để nhớ. Giờ đây, khi ta đang ngồi lại góc sân xưa, những ký ức thời xưa chộn rộn trở về... Nhẹ nhàng và bình yên...
Giờ thì ta đang ngồi tưởng niệm, ở chính cái góc mà ta đã viết những bài viết đầu tiên của cái blog này... Cũng là một thứ đáng để nhớ...
Sunday, April 21, 2013
Nghĩ khác đi
Trong xã hội có 3 loại người nói câu "Tôi làm việc không phải vì tiền"... Loại thứ nhất: Đó là người có quá nhiều tiền rồi, thêm một vài đồng lương không tăng thêm thu nhập của họ, nhưng loại này chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Loại thứ hai: Đó là người có sĩ diện, họ nói để người khác nghĩ rằng họ đi làm với một mục đích cao cả, và nghĩ họ có đam mê thật sự với công việc của họ. Loại thứ ba: Đó là người được trả lương cao hơn mức mà họ mong đợi.
Một thực tế ở VN: Khi bạn nói câu đó trước mặt người khác, người ta lập tức nghĩ bạn thuộc loại người thứ hai... Tại sao? Không ai biết, hoặc không ai chắc là mình biết... Nhưng nó là thực tế.
Khi một vấn đề nhức nhối nào đó nổ ra, ví dụ như các xì căng đan, hoặc như phát biểu nổi tiếng gần đây của bác Alan Phan,... nó khiến cho nhiều người quan tâm, theo dõi chủ đề đó. Người ta chia làm 2 phe là ủng hộ hoặc phản đối... Nhưng tôi lại nghĩ, chúng ta có thể chia làm 2 loại thái độ: Một là những người ủng hộ hoặc phản đối vấn đề đó, hai là những người tôn trọng sự khác biệt.
Một thực tế ở VN: Nếu vấn đề đó được đa số người ủng hộ, thì những người phản đối lại tự nói rằng mình tôn trọng sự khác biệt, và ngược lại. Nhưng thực tế thì không phải, họ không phải là người tôn trọng sự khác biệt, mà chỉ đơn giản là tìm kiếm một sự ủng hộ.
Chuyện cuối cùng mà tôi cảm thấy đau đầu ở VN này là: Mọi người đều đinh ninh rằng nếu tôi có nhiều người ủng hộ thì tôi đã đúng, và nếu tôi không có nhiều người ủng hộ thì tôi đang "nghĩ khác đi". Nhưng, "nghĩ khác đi" chỉ là một thứ trang trí cho cái vẻ ngoài sành điệu và sính ngoại của người ta mà thôi...
Một thực tế ở VN: Khi bạn nói câu đó trước mặt người khác, người ta lập tức nghĩ bạn thuộc loại người thứ hai... Tại sao? Không ai biết, hoặc không ai chắc là mình biết... Nhưng nó là thực tế.
Khi một vấn đề nhức nhối nào đó nổ ra, ví dụ như các xì căng đan, hoặc như phát biểu nổi tiếng gần đây của bác Alan Phan,... nó khiến cho nhiều người quan tâm, theo dõi chủ đề đó. Người ta chia làm 2 phe là ủng hộ hoặc phản đối... Nhưng tôi lại nghĩ, chúng ta có thể chia làm 2 loại thái độ: Một là những người ủng hộ hoặc phản đối vấn đề đó, hai là những người tôn trọng sự khác biệt.
Một thực tế ở VN: Nếu vấn đề đó được đa số người ủng hộ, thì những người phản đối lại tự nói rằng mình tôn trọng sự khác biệt, và ngược lại. Nhưng thực tế thì không phải, họ không phải là người tôn trọng sự khác biệt, mà chỉ đơn giản là tìm kiếm một sự ủng hộ.
Chuyện cuối cùng mà tôi cảm thấy đau đầu ở VN này là: Mọi người đều đinh ninh rằng nếu tôi có nhiều người ủng hộ thì tôi đã đúng, và nếu tôi không có nhiều người ủng hộ thì tôi đang "nghĩ khác đi". Nhưng, "nghĩ khác đi" chỉ là một thứ trang trí cho cái vẻ ngoài sành điệu và sính ngoại của người ta mà thôi...
Wednesday, April 17, 2013
Những cái khuôn và cái bánh
Thuở còn bé, ta thường ngồi xem người ta đúc bánh bèo hay bánh căn. Đầu tiên là đổ bột vào cái khuôn bằng thép, và rồi đưa lên lò than đang nóng, và chờ đợi cho đến lúc chín... Những mẻ bánh ấy giống hệt nhau, cái nào cũng tròn tròn, be bé, xinh xinh...
Lớn lên một chút, ta tự mình làm bánh in. Nhớ những lần làm, thiệt là mỏi cả tay, từ nhào bột cho tới ra những cái bánh cuối cùng, mệt rã rời, nhưng năm nào cũng làm mỗi ngày tết đến... Ta thích nhìn những chiếc bánh in như thế, cái nào cũng từ một khuôn đi ra, kích thước giống nhau gần như hoàn toàn, còn về cái hình trên bề mặt thì ta có mấy loại để lựa chọn... Sau khi ta làm xong, lại có cái thú vui là ngồi ngắm lại để xem những cái bánh này có khác gì nhau. Nhưng vì làm từ một khuôn ra nên nó giống nhau hoàn toàn, có khác nhau chỉ là một chút ít thôi, rất nhỏ...
Dần dần hình ảnh những cái khuôn khiến cho ta cảm thấy thân thuộc...
Xin được chuyển sang chủ đề khác... Hôm trước, một người bạn nói rằng, ngoài việc lên Facebook thì còn biết làm cái gì cho bớt chán đây... Ta nhìn lại, những gì đang diễn ra hôm nay là nhà nhà lập nick facebook, người người lên facebook thường xuyên. Mật độ thường xuyên thì chỉ có tăng mà không giảm, và có lẽ lên facebook vì chán đã trở thành một mẫu số chung mất rồi.
Trên mặt báo, hôm nào cũng nhan nhản những tin gây sốc... Giết người, cướp của, và cả xì-căng-đan... Và dường như xu hướng của thời nay là tin càng sốc càng có nhiều người xem thì phải.
Thế giới ngày nay càng lúc càng có nhiều cái khuôn... Người ta tạo ra nhiều tính cách khác nhau, từ một cái khuôn là những bài báo gây sốt...
Con người luôn có thể tự chọn cho mình việc bị cuốn theo hay không bị cuốn theo, và liệu có phải một khi đã bị cuốn thì không thể bơi ngược dòng được nữa?
TB: Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết...
Lớn lên một chút, ta tự mình làm bánh in. Nhớ những lần làm, thiệt là mỏi cả tay, từ nhào bột cho tới ra những cái bánh cuối cùng, mệt rã rời, nhưng năm nào cũng làm mỗi ngày tết đến... Ta thích nhìn những chiếc bánh in như thế, cái nào cũng từ một khuôn đi ra, kích thước giống nhau gần như hoàn toàn, còn về cái hình trên bề mặt thì ta có mấy loại để lựa chọn... Sau khi ta làm xong, lại có cái thú vui là ngồi ngắm lại để xem những cái bánh này có khác gì nhau. Nhưng vì làm từ một khuôn ra nên nó giống nhau hoàn toàn, có khác nhau chỉ là một chút ít thôi, rất nhỏ...
Dần dần hình ảnh những cái khuôn khiến cho ta cảm thấy thân thuộc...
Xin được chuyển sang chủ đề khác... Hôm trước, một người bạn nói rằng, ngoài việc lên Facebook thì còn biết làm cái gì cho bớt chán đây... Ta nhìn lại, những gì đang diễn ra hôm nay là nhà nhà lập nick facebook, người người lên facebook thường xuyên. Mật độ thường xuyên thì chỉ có tăng mà không giảm, và có lẽ lên facebook vì chán đã trở thành một mẫu số chung mất rồi.
Trên mặt báo, hôm nào cũng nhan nhản những tin gây sốc... Giết người, cướp của, và cả xì-căng-đan... Và dường như xu hướng của thời nay là tin càng sốc càng có nhiều người xem thì phải.
Thế giới ngày nay càng lúc càng có nhiều cái khuôn... Người ta tạo ra nhiều tính cách khác nhau, từ một cái khuôn là những bài báo gây sốt...
Con người luôn có thể tự chọn cho mình việc bị cuốn theo hay không bị cuốn theo, và liệu có phải một khi đã bị cuốn thì không thể bơi ngược dòng được nữa?
TB: Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết...
Friday, April 12, 2013
Đủ
Nghe tới khái niệm này là thấy sự mập mờ rồi... Bao nhiêu được gọi là đủ?
Với những khái niệm định lượng như thế thì chắc chỉ có trong toán học mới có một sự xác định cụ thể. Khi người ta nói mua táo "đủ" cho cả nhà ăn, thì nếu nhà có 5 người thì mua 5 quả táo được gọi là đủ... Nói theo ngôn ngữ toán học thì nếu a >=5 thì khi a=5 thì người ta gọi là đủ. Hoặc khi người ta nói "một số đủ lớn", thì con số tối thiểu được chọn đó phải lớn và thỏa mãn được biểu thức đang nói tới. Nghe là thấy có mùi mập mờ rồi...
Mà ngay cả trong toán học cũng có khái niệm gọi là "logic mờ" (fuzzy logic), chỉ để tính toán và giải quyết các bài toán "mờ". Ví dụ, khi điều chỉnh máy lạnh tới 25 độ, thì rất khó điều chỉnh chính xác nhiệt độ này, bởi vì chỉ cần một người mở cửa ra là nhiệt độ sẽ giảm xuống mặc dù rất nhỏ (khoảng vài phần trăm của 1 độ), do đó luôn luôn có cái khoảng delta cho vấn đề nhiệt độ này. Nhưng delta bằng bao nhiêu là...đủ?
Tới đây, ta chợt nhớ tới một câu nói thú vị: Một người mà mất một cọng tóc sẽ trở thành trọc đầu. Nghe có vẻ vô lý nhỉ... Nhưng cái nghịch lý bắt đầu bằng câu hỏi: Một người như thế nào là người trọc đầu? Nếu là người ko còn cọng tóc nào là người trọc đầu, thế người còn đúng 1 cọng thì có gọi là người trọc đầu không? Nếu còn 1 cọng là trọc đầu nốt thì 2 cọng sẽ thế nào?...
Trong toán học đã là như thế thì trong cuộc sống, những thứ "logic mờ" những thế chắc hẳn nhiều vô kể... Đặc biệt là những thứ liên quan tới nhãn quan của con người. Ta đã hạnh phúc chưa? Ta đã thỏa mãn chưa? Đó là người tốt hay người xấu?
Khi ta đặt một tiêu chí nào đó, thật khó để biết được rằng một người nào đó có thể thỏa mãn tiêu chí đó hay không? Nếu ta tìm được một người thỏa mãn, thì sẽ có một người khác gần thỏa mãn... Quan trọng nhất vẫn là khoảng delta đó bằng bao nhiêu...
Có câu: Hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp, người này ấm thì người khác lạnh.
Với những khái niệm định lượng như thế thì chắc chỉ có trong toán học mới có một sự xác định cụ thể. Khi người ta nói mua táo "đủ" cho cả nhà ăn, thì nếu nhà có 5 người thì mua 5 quả táo được gọi là đủ... Nói theo ngôn ngữ toán học thì nếu a >=5 thì khi a=5 thì người ta gọi là đủ. Hoặc khi người ta nói "một số đủ lớn", thì con số tối thiểu được chọn đó phải lớn và thỏa mãn được biểu thức đang nói tới. Nghe là thấy có mùi mập mờ rồi...
Mà ngay cả trong toán học cũng có khái niệm gọi là "logic mờ" (fuzzy logic), chỉ để tính toán và giải quyết các bài toán "mờ". Ví dụ, khi điều chỉnh máy lạnh tới 25 độ, thì rất khó điều chỉnh chính xác nhiệt độ này, bởi vì chỉ cần một người mở cửa ra là nhiệt độ sẽ giảm xuống mặc dù rất nhỏ (khoảng vài phần trăm của 1 độ), do đó luôn luôn có cái khoảng delta cho vấn đề nhiệt độ này. Nhưng delta bằng bao nhiêu là...đủ?
Tới đây, ta chợt nhớ tới một câu nói thú vị: Một người mà mất một cọng tóc sẽ trở thành trọc đầu. Nghe có vẻ vô lý nhỉ... Nhưng cái nghịch lý bắt đầu bằng câu hỏi: Một người như thế nào là người trọc đầu? Nếu là người ko còn cọng tóc nào là người trọc đầu, thế người còn đúng 1 cọng thì có gọi là người trọc đầu không? Nếu còn 1 cọng là trọc đầu nốt thì 2 cọng sẽ thế nào?...
Trong toán học đã là như thế thì trong cuộc sống, những thứ "logic mờ" những thế chắc hẳn nhiều vô kể... Đặc biệt là những thứ liên quan tới nhãn quan của con người. Ta đã hạnh phúc chưa? Ta đã thỏa mãn chưa? Đó là người tốt hay người xấu?
Khi ta đặt một tiêu chí nào đó, thật khó để biết được rằng một người nào đó có thể thỏa mãn tiêu chí đó hay không? Nếu ta tìm được một người thỏa mãn, thì sẽ có một người khác gần thỏa mãn... Quan trọng nhất vẫn là khoảng delta đó bằng bao nhiêu...
Có câu: Hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp, người này ấm thì người khác lạnh.
Wednesday, April 3, 2013
Cảm xúc không tên
Cũng khá lâu rồi ta không để tâm hồn mình bay lên cũng sự đa cảm của mình nữa... Cuộc sống cứ kéo dài những ngày mà ta bận rộn, lo toan những vấn đề khó khăn... bất chợt quên đi những ngày tháng dầm mưa trong quá khứ, đó là những kỷ niệm ngọt ngào...
Hôm nay bỗng dưng trong lòng có một chút sóng, và giờ thì ta muốn làm một cái gì đó, để cho cảm xúc trỗi dậy như xưa... Ngày ta mơ mộng, ngày cuộc sống ta đầy những nỗi buồn, đầy những cảm xúc với mưa, với nắng và với cả tiếng ve mùa hè. Đôi lúc thấy thèm một cảm giác buồn buồn nào đó... để rồi tìm một người để chia sẻ, và thấy lòng dịu lại... Nỗi buồn cũng là một món ăn tinh thần bổ ích chứ nhỉ...
Hôm nay bỗng dưng trong lòng có một chút sóng, và giờ thì ta muốn làm một cái gì đó, để cho cảm xúc trỗi dậy như xưa... Ngày ta mơ mộng, ngày cuộc sống ta đầy những nỗi buồn, đầy những cảm xúc với mưa, với nắng và với cả tiếng ve mùa hè. Đôi lúc thấy thèm một cảm giác buồn buồn nào đó... để rồi tìm một người để chia sẻ, và thấy lòng dịu lại... Nỗi buồn cũng là một món ăn tinh thần bổ ích chứ nhỉ...
Tuesday, April 2, 2013
3 tháng kể từ khi ta xài Macbook
3 tháng tức là tròn một quý đó... Nghe ra thì không có dài lắm thì phải, nhưng sao mình có cảm giác thật là nhiều. Có lẽ vì giờ cuộc sống của mình bị gắn chặt vào cái máy Mac này nhiều hơn. Họp, mang theo... Thảo luận với người khác, cũng mang theo... Lâu lâu nổi hứng đổi chỗ ngồi code, cũng xách nó theo...
3 tháng trước, ta có viết một bài blog liệt kê ra những gì mình đã làm và định làm với cái máy Mac này... Nhưng giờ thì không còn nhớ nữa... Giờ thì cái TODO list của mình chỉ có vẻn vẹn một câu thôi:
1. Lau cái máy Mac.
Haizzzz... Thêm một ngày làm biếng nữa trôi qua...
3 tháng trước, ta có viết một bài blog liệt kê ra những gì mình đã làm và định làm với cái máy Mac này... Nhưng giờ thì không còn nhớ nữa... Giờ thì cái TODO list của mình chỉ có vẻn vẹn một câu thôi:
1. Lau cái máy Mac.
Haizzzz... Thêm một ngày làm biếng nữa trôi qua...
Tuesday, March 26, 2013
Mưa buổi sáng...
Sáng nay trời mưa, không biết có phải mùa mưa đã bắt đầu chưa nhỉ... Hình như là đây là những cơn mưa đầu mùa hạ, vốn rất đặc trưng ở Sài Gòn, nhưng hình như chỉ là cơn mưa rất nhẹ, nên đường không có nhiều nước, chỉ thấm thấm mặt đường mà thôi...
Chợt nghe lại bài Tạm biệt của Khánh Linh... Từ xưa tới giờ có lẽ đây là bài hát ta nghe nhiều lần nhất, và để lại nhiều cảm xúc nhất... Mỗi lần nghe, ta lại nhờ tới những người bạn thân yêu của ta, những người bạn thời thơ ấu, những người bạn thân đại học, và cả những người đang đi làm trong cùng công ty này... Cuộc sống luôn có một vòng xoay, người ta gặp nhau, người ta thân nhau, rồi người ta xa nhau... Và sáng nay là ta gặp mưa, ta đắm mình trong hơi nước lành lạnh buổi sáng, và rồi những hạt mưa sẽ lại thấm xuống đất...
Ta nhớ lắm cái thời đi lang thang sau cơn mưa đầu mùa... Năm nào cũng thế cả, mỗi lần có mưa buổi sáng, là ta lại đi dạo. Cái cảm giác thoáng thoáng, lành lạnh, và thoang thoảng hương của đất, khiến cho lòng của ta thấy nhẹ nhàng, quên đi những cực nhọc của cuộc sống thường ngày, và cả núi bài vở trong những ngày sắp thi.
Mỗi khi tới mưa mùa hạ, là ta lại lục đục chuẩn bị thi, và rồi lại phải chia tay năm học cũ...
Bỗng dưng ta muốn tìm lại cái ngày mà ta đi dạo trong trường. Đó là một buổi sáng vắng lặng sau cơn mưa... Ở đó có lá cây, và có những tia nắng...
Chợt nghe lại bài Tạm biệt của Khánh Linh... Từ xưa tới giờ có lẽ đây là bài hát ta nghe nhiều lần nhất, và để lại nhiều cảm xúc nhất... Mỗi lần nghe, ta lại nhờ tới những người bạn thân yêu của ta, những người bạn thời thơ ấu, những người bạn thân đại học, và cả những người đang đi làm trong cùng công ty này... Cuộc sống luôn có một vòng xoay, người ta gặp nhau, người ta thân nhau, rồi người ta xa nhau... Và sáng nay là ta gặp mưa, ta đắm mình trong hơi nước lành lạnh buổi sáng, và rồi những hạt mưa sẽ lại thấm xuống đất...
Ta nhớ lắm cái thời đi lang thang sau cơn mưa đầu mùa... Năm nào cũng thế cả, mỗi lần có mưa buổi sáng, là ta lại đi dạo. Cái cảm giác thoáng thoáng, lành lạnh, và thoang thoảng hương của đất, khiến cho lòng của ta thấy nhẹ nhàng, quên đi những cực nhọc của cuộc sống thường ngày, và cả núi bài vở trong những ngày sắp thi.
Mỗi khi tới mưa mùa hạ, là ta lại lục đục chuẩn bị thi, và rồi lại phải chia tay năm học cũ...
Bỗng dưng ta muốn tìm lại cái ngày mà ta đi dạo trong trường. Đó là một buổi sáng vắng lặng sau cơn mưa... Ở đó có lá cây, và có những tia nắng...
Saturday, February 23, 2013
Lòng đầy tâm trạng
Khi người ta mệt mỏi thì thường là do tâm lý mệt mỏi hay là do chính thân thể mình mệt mỏi nhỉ? Ta chẳng biết nữa, nhưng giờ cảm thấy mệt mỏi quá, và không biết làm gì cho qua cơn mệt mỏi đây...
Công việc. Thứ ta phải cố làm để cuối tháng có được đồng lương, sự thăng tiến, phát triển khả năng, và được tôn trọng.
Ngành IT. Đó là đam mê, là một thứ ta đã chọn để theo đuổi, hay chỉ là một thứ hư ảo, chỉ để ta phục vụ cho mục đích có được công việc của mình?
Người ta thường có ít thời gian để lựa chọn một cái gì đó, kể cả việc lựa chọn một thái độ để sống, và để nhìn. Nhưng người ta phải trả cả đời cho những quyết định nhỏ nhặt đó...
Cái gì có trước mặt ta khi ta mở mắt? Đó là cảnh đẹp, đó là con đường, đó là nhà, đó là xe cộ, đó là những con người, đó là những sản phẩm sáng tạo, đó là công việc, đó là tinh thần, đó là trách nhiệm, đó là cuộc sống, đó là những đồng tiền ta kiếm được,... và rất nhiều thứ khác nữa.
Cái gì có trước mặt ta khi ta nhắm mắt lại? Đó là một màu đen, và ta cảm thấy đỡ mỏi mắt hơn khi mở mắt ra...
Ta nghe được cái gì khi ta mở mắt? Đó là tiếng nói của ta, và tiếng ồn ào do công việc của tam nơi làm việc của ta "đem lại".
Ta nghe được cái gì khi nhắm mắt lại? Đó là nhịp tim của ta, đó là những bước chân chuyển động, những tiếng ồn khe khẽ, và những thảo luận của những người xung quanh...
Dường như khi nhắm mắt lại ta cảm thấy bình yên hơn nhiều, giống như mặt nước, khi tĩnh lặng mới thấy được hình ảnh phản chiếu của bầu trời một cách rõ ràng nhất.
Công việc. Thứ ta phải cố làm để cuối tháng có được đồng lương, sự thăng tiến, phát triển khả năng, và được tôn trọng.
Ngành IT. Đó là đam mê, là một thứ ta đã chọn để theo đuổi, hay chỉ là một thứ hư ảo, chỉ để ta phục vụ cho mục đích có được công việc của mình?
Người ta thường có ít thời gian để lựa chọn một cái gì đó, kể cả việc lựa chọn một thái độ để sống, và để nhìn. Nhưng người ta phải trả cả đời cho những quyết định nhỏ nhặt đó...
Cái gì có trước mặt ta khi ta mở mắt? Đó là cảnh đẹp, đó là con đường, đó là nhà, đó là xe cộ, đó là những con người, đó là những sản phẩm sáng tạo, đó là công việc, đó là tinh thần, đó là trách nhiệm, đó là cuộc sống, đó là những đồng tiền ta kiếm được,... và rất nhiều thứ khác nữa.
Cái gì có trước mặt ta khi ta nhắm mắt lại? Đó là một màu đen, và ta cảm thấy đỡ mỏi mắt hơn khi mở mắt ra...
Ta nghe được cái gì khi ta mở mắt? Đó là tiếng nói của ta, và tiếng ồn ào do công việc của tam nơi làm việc của ta "đem lại".
Ta nghe được cái gì khi nhắm mắt lại? Đó là nhịp tim của ta, đó là những bước chân chuyển động, những tiếng ồn khe khẽ, và những thảo luận của những người xung quanh...
Dường như khi nhắm mắt lại ta cảm thấy bình yên hơn nhiều, giống như mặt nước, khi tĩnh lặng mới thấy được hình ảnh phản chiếu của bầu trời một cách rõ ràng nhất.
Thursday, February 21, 2013
Wikipedia và "bài viết chọn lọc"
Tôi đã tham gia Wikipedia Tiếng Việt từ buổi bình minh của nó, đó là vào năm 2005... Tôi còn nhớ rất rõ rằng đó là những ngày đầu tiên mà tôi được biết đến cái máy tính và internet, và việc "lên mạng" là một việc làm rất khó khăn lúc bấy giờ... Thuở ấy, chỉ có ở bưu điện là người ta có thể truy cập internet, bằng cái 1280 nhưng được chia sẻ cho khoảng 5 cái máy tính, đủ biết tốc độ tải của internet lúc đó là như thế nào... Và rồi, một lần tình cờ đọc trên báo Hoa Học Trò có một trang "bách khoa toàn thư mở", tôi cũng tò mò vô coi thử, lúc đó mình cũng chưa biết Wikipedia là cái gì, chỉ biết mở vô đọc rồi đăng ký thành viên giống như việc đã làm với nhiều diễn đàn khác... Đăng ký thành viên xong và tôi "đắp chiếu" cái nick đó luôn...
Mãi tới cuối năm 2006 tôi mới bắt đầu quay lại đọc, và đóng góp nhiều hơn... Cái phong cách "mở" của wikipedia khiến tôi cảm thấy thú vị, tất cả mọi người đều có thể đưa thông tin lên, và nhiều cuộc thảo luận nổ ra về chuyện cái gì sẽ được đưa lên, cái gì không được đưa lên, tất cả để giữ vai trò "trung lập" về thông tin của Wikipedia. Điều hay nhất của nó là có rất nhiều người đóng góp cho Wikipedia, nhưng hầu hết mọi người đều xem đó như là một phần của mình, và rất nhiệt tình đóng góp... Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được nguyên nhân gì khiến người ta "quay cuồng" đóng góp vào Wikipedia như vậy.
Một trong những thứ mà tôi thấy thú vị nhất đó chính là mục "bài viết chọn lọc", ngay trên trang chính. Đó là một bài viết rất đầy đủ thông tin, có rất nhiều người cùng sửa lên đó nhưng nó vẫn là một thể thống nhất, và thông tin hoàn toàn trung lập nếu không muốn nói và "vô cảm với lịch sử". Tuy nhiên, giờ thì tôi không nói về chuyện tôi thích "bài viết chọn lọc" như thế nào, mà tôi chỉ muốn nghĩ về "cái gì khiến cho ngày nào cũng có bài viết chọn lọc?"
Thứ nhất, hầu hết mọi người đều thích đọc những bài viết chọn lọc... Có cầu thì ắt có cung.
Thứ hai, nhiều người đóng góp trên wikipedia thích nhìn "đứa con tinh thần" của mình trở nên hoàn thiện, và cảm thấy tự hào khi nó trở thành "bài viết chọn lọc".
Thứ ba, rất nhiều người cập nhật thông tin và nguồn dẫn như những con kiến tha mồi, và dần dần bài viết trở thành nơi tổng hợp nhiều thông tin nhất.
Không biết còn thiếu lý do gì hay không nhỉ?
Mãi tới cuối năm 2006 tôi mới bắt đầu quay lại đọc, và đóng góp nhiều hơn... Cái phong cách "mở" của wikipedia khiến tôi cảm thấy thú vị, tất cả mọi người đều có thể đưa thông tin lên, và nhiều cuộc thảo luận nổ ra về chuyện cái gì sẽ được đưa lên, cái gì không được đưa lên, tất cả để giữ vai trò "trung lập" về thông tin của Wikipedia. Điều hay nhất của nó là có rất nhiều người đóng góp cho Wikipedia, nhưng hầu hết mọi người đều xem đó như là một phần của mình, và rất nhiệt tình đóng góp... Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được nguyên nhân gì khiến người ta "quay cuồng" đóng góp vào Wikipedia như vậy.
Một trong những thứ mà tôi thấy thú vị nhất đó chính là mục "bài viết chọn lọc", ngay trên trang chính. Đó là một bài viết rất đầy đủ thông tin, có rất nhiều người cùng sửa lên đó nhưng nó vẫn là một thể thống nhất, và thông tin hoàn toàn trung lập nếu không muốn nói và "vô cảm với lịch sử". Tuy nhiên, giờ thì tôi không nói về chuyện tôi thích "bài viết chọn lọc" như thế nào, mà tôi chỉ muốn nghĩ về "cái gì khiến cho ngày nào cũng có bài viết chọn lọc?"
Thứ nhất, hầu hết mọi người đều thích đọc những bài viết chọn lọc... Có cầu thì ắt có cung.
Thứ hai, nhiều người đóng góp trên wikipedia thích nhìn "đứa con tinh thần" của mình trở nên hoàn thiện, và cảm thấy tự hào khi nó trở thành "bài viết chọn lọc".
Thứ ba, rất nhiều người cập nhật thông tin và nguồn dẫn như những con kiến tha mồi, và dần dần bài viết trở thành nơi tổng hợp nhiều thông tin nhất.
Không biết còn thiếu lý do gì hay không nhỉ?
Wednesday, February 20, 2013
Ngày đầu tiên quay lại làm việc
Hôm nay không còn là ngày đầu tiên nữa, nhưng ta lại muốn viết về 2 bài học đầu năm mà ta học được vào ngày đầu tiên đó.
Bài học thứ nhất là về 8 chữ T như là lời chúc đầu năm của anh Dũng (CEO của công ty GNT), đó là:
Cái tiếc lớn nhất là quên ghi âm hoặc quay phim, để có thể nghe lại cho nhớ rõ, và suy ngẫm cả những ví dụ mà anh Dũng đề cập. Đúng là các bậc tiền bối luôn luôn có rất nhiều thứ để chúng ta phải học...
Bài học thứ hai là một cái link mà anh Bằng (manager của nhóm game) chia sẻ. Một cái đặc biệt của lần này anh Bằng chia sẻ cả trên Skype và trên Facebook, điều mà trước giờ hiếm khi ảnh làm... Đó là một bài blog trên trang của bác Alan Phan vốn là người mà ta hâm mộ đã lâu: Tâm sự tuổi già. Và ta thích nhất câu "Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao phẩm chất cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao"... Tự dưng nhớ tới mong muốn mà mình đã chia sẻ với rất nhiều người, đó là "đã muốn làm gì thì chắc chắn sẽ làm được".
Lần này ta sẽ không thảo luận nhiều, chỉ viết lại, để có thể lưu giữ trong notebook của mình, rằng ngày đầu tiên đi làm ta đã học được nhiều thứ như thế...
Bài học thứ nhất là về 8 chữ T như là lời chúc đầu năm của anh Dũng (CEO của công ty GNT), đó là:
- Triệt để
- Tốc độ
- Trưởng thành: Trong xã hội, trong nghề nghiệp, và trong công ty
- Tiên phong
- Trách nhiệm
- Thẳng thắn
- Thể hiện bản thân
- Tu dưỡng
- Thành công: Muốn có được thì phải có: tín, tâm, tình, tầm, tích cực, tự tin, tận tụy, tấn công,... và còn phải nhận cái "thiệt thòi".
Cái tiếc lớn nhất là quên ghi âm hoặc quay phim, để có thể nghe lại cho nhớ rõ, và suy ngẫm cả những ví dụ mà anh Dũng đề cập. Đúng là các bậc tiền bối luôn luôn có rất nhiều thứ để chúng ta phải học...
Bài học thứ hai là một cái link mà anh Bằng (manager của nhóm game) chia sẻ. Một cái đặc biệt của lần này anh Bằng chia sẻ cả trên Skype và trên Facebook, điều mà trước giờ hiếm khi ảnh làm... Đó là một bài blog trên trang của bác Alan Phan vốn là người mà ta hâm mộ đã lâu: Tâm sự tuổi già. Và ta thích nhất câu "Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao phẩm chất cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao"... Tự dưng nhớ tới mong muốn mà mình đã chia sẻ với rất nhiều người, đó là "đã muốn làm gì thì chắc chắn sẽ làm được".
Lần này ta sẽ không thảo luận nhiều, chỉ viết lại, để có thể lưu giữ trong notebook của mình, rằng ngày đầu tiên đi làm ta đã học được nhiều thứ như thế...
Wednesday, February 13, 2013
Viết cho ngày mồng ba
Phải công nhận một điều rằng tết năm nay "giống Tết" nhất trong các năm gần đây... Lý do thuộc về vấn đề thời tiết... Mưa đấy ạ... Mưa nhè nhẹ... Mưa bay bay... Gió nhè nhẹ... Gió thổi mưa bay... Lất phất...
Giữa những cơn mưa ấy, cái thú vui nhất là ta là ngồi ngắm mưa, cảm nhận những hạt mưa gõ xuống đất tong tong. Cái cảm giác này ta muốn giữ mãi, ta ngắm không thấy chán, dù cho đó là những cơn mưa bất chợt và cực ngắn... Nhưng cũng đủ để ta cảm nhận mưa, cảm nhận mùi của đất, và gió hòa hơi nước... Thứ mà ta đã quên cả năm trời ở Sài thành...
Những kỷ niệm về mưa ở Sài thành, đó là sự lạnh buốt, và ngập đường... Cũng là một kỷ niệm hay để nhớ, nhưng nó không giúp cho lòng ta bay lên, ngoại trừ lúc ta ngắm mưa Sài thành từ trong nhà, khi đó những hạt mưa lất phất phản chiếu ánh đèn đường. Nhưng giờ thì mưa quê ta đã có hình ảnh "lất phất phản chiếu ánh đèn đường"...
Mưa kéo ta về với thời thơ bé, ta nhớ những lần ngồi ngắm những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ. Từng hạt nặng rơi xuống, vỡ toan đất ra, để lại một vết "sẹo" trên mặt đất, và giọt mưa đó mau chóng biến mất... Một vết, rồi hai vết, rồi vô vàng những vết mưa như thế in lên mặt đất, xóa nhòa luôn những vết mưa trước... Những giọt mưa rơi nhiều hơn và kèm theo một vài cơn gió nhè nhẹ, khiến ta cúm rúm, kéo cái mền phủ khắp người rồi lại thò đầu ra cửa sổ mà ngắm tiếp. Giờ thì những hạt mưa đã để lại nhiều dấu ấn hơn là những vết in trên mặt đất, nước đấy. Vì mặt đất không thể cho hết tất cả nước chui xuống, nên chúng đành ở lại, và chờ dịp được ánh mặt trời bốc lên không... Những hạt nước ấy kết lại với nhau thành những vũng nước, và vũng nước ấy cũng lớn dần. Giờ thì các giọt mưa rơi xuống không còn in dấu ấn của mình trên mặt đất nữa, nhưng tiếng lách tách vẫn còn và chúng đánh xuống mặt nước để làm bắn những tia nước lên. Sóng nước. Sóng nước xuất hiện và đan xen vào nhau, di chuyển ra ngoài rìa của vũng nước rồi lại dội ngược lại... Một hồi sau ta chẳng thể nào ngồi đếm sóng nước được nữa, ta chỉ còn nghe được tiếng lách tách và lủm chủm... Nhưng ta đã lại tìm ra một trò khác, đó là ngắm những chiếc lá nổi trên mặt nước... Chúng lon ton chạy qua chạy lại, chạy xoắn cả lên, thỉnh thoảng bị một hạt mưa lớn dội trúng thì chúng lại hơi chìm xuống và lại nổi lên lại, tiếp tục trò chơi "vờn mưa" của chúng. Có vẻ chúng thích thú với trò của mình lắm, chúng chạy liên tục, chạy ra rồi chạy vào, lộn xuống nước rồi lại nhào lên lại...
Ngày thơ bé, thì ta cứ ngắm mưa như thế... Cái lạnh như thế thì ta cũng ngắm mưa như thế... Giờ thì ta đã lớn hơn nhiều, những ta vẫn ngắm mưa như thế... Và những hạt mưa thì vẫn cứ rơi như thế... Sự khác biệt có lẽ là, thuở bé ta không có "hồi xưa" để mà hồi tưởng, ta chỉ ngắm thế thôi... Giờ thì ngắm mưa thì nó ra một bài cảm nhận thế này đây... Hihi... À, thuở bé thì ta không có người yêu để mà nhớ... Ừ nhỉ...
Giữa những cơn mưa ấy, cái thú vui nhất là ta là ngồi ngắm mưa, cảm nhận những hạt mưa gõ xuống đất tong tong. Cái cảm giác này ta muốn giữ mãi, ta ngắm không thấy chán, dù cho đó là những cơn mưa bất chợt và cực ngắn... Nhưng cũng đủ để ta cảm nhận mưa, cảm nhận mùi của đất, và gió hòa hơi nước... Thứ mà ta đã quên cả năm trời ở Sài thành...
Những kỷ niệm về mưa ở Sài thành, đó là sự lạnh buốt, và ngập đường... Cũng là một kỷ niệm hay để nhớ, nhưng nó không giúp cho lòng ta bay lên, ngoại trừ lúc ta ngắm mưa Sài thành từ trong nhà, khi đó những hạt mưa lất phất phản chiếu ánh đèn đường. Nhưng giờ thì mưa quê ta đã có hình ảnh "lất phất phản chiếu ánh đèn đường"...
Mưa kéo ta về với thời thơ bé, ta nhớ những lần ngồi ngắm những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ. Từng hạt nặng rơi xuống, vỡ toan đất ra, để lại một vết "sẹo" trên mặt đất, và giọt mưa đó mau chóng biến mất... Một vết, rồi hai vết, rồi vô vàng những vết mưa như thế in lên mặt đất, xóa nhòa luôn những vết mưa trước... Những giọt mưa rơi nhiều hơn và kèm theo một vài cơn gió nhè nhẹ, khiến ta cúm rúm, kéo cái mền phủ khắp người rồi lại thò đầu ra cửa sổ mà ngắm tiếp. Giờ thì những hạt mưa đã để lại nhiều dấu ấn hơn là những vết in trên mặt đất, nước đấy. Vì mặt đất không thể cho hết tất cả nước chui xuống, nên chúng đành ở lại, và chờ dịp được ánh mặt trời bốc lên không... Những hạt nước ấy kết lại với nhau thành những vũng nước, và vũng nước ấy cũng lớn dần. Giờ thì các giọt mưa rơi xuống không còn in dấu ấn của mình trên mặt đất nữa, nhưng tiếng lách tách vẫn còn và chúng đánh xuống mặt nước để làm bắn những tia nước lên. Sóng nước. Sóng nước xuất hiện và đan xen vào nhau, di chuyển ra ngoài rìa của vũng nước rồi lại dội ngược lại... Một hồi sau ta chẳng thể nào ngồi đếm sóng nước được nữa, ta chỉ còn nghe được tiếng lách tách và lủm chủm... Nhưng ta đã lại tìm ra một trò khác, đó là ngắm những chiếc lá nổi trên mặt nước... Chúng lon ton chạy qua chạy lại, chạy xoắn cả lên, thỉnh thoảng bị một hạt mưa lớn dội trúng thì chúng lại hơi chìm xuống và lại nổi lên lại, tiếp tục trò chơi "vờn mưa" của chúng. Có vẻ chúng thích thú với trò của mình lắm, chúng chạy liên tục, chạy ra rồi chạy vào, lộn xuống nước rồi lại nhào lên lại...
Ngày thơ bé, thì ta cứ ngắm mưa như thế... Cái lạnh như thế thì ta cũng ngắm mưa như thế... Giờ thì ta đã lớn hơn nhiều, những ta vẫn ngắm mưa như thế... Và những hạt mưa thì vẫn cứ rơi như thế... Sự khác biệt có lẽ là, thuở bé ta không có "hồi xưa" để mà hồi tưởng, ta chỉ ngắm thế thôi... Giờ thì ngắm mưa thì nó ra một bài cảm nhận thế này đây... Hihi... À, thuở bé thì ta không có người yêu để mà nhớ... Ừ nhỉ...
Sunday, February 10, 2013
Viết cho ngày mồng một
Tối hôm qua trời mưa nhẹ, cái mưa nhè nhẹ trước thời khắc giao thừa thật khiến người ta thích quá đi... Không khí lạnh và hơi nước ẩn đằng sau mỗi hơi thở, dường như là nét đặc trưng của cái giao thừa xa thành thị. Bạn chẳng thể nào cùng nhau đi ngắm pháo hoa, đi dạo trên đường hoa, hay say ngất ngây theo những giai điệu. Cái giao thừa ở đây lặng lẽ... Cái lặng lẽ giờ thêm cái hơi lành lạnh dịu dàng... Còn hơi lạnh thì kèm theo hương cỏ, cái vị mà mình thường hứng thú gọi là hương đồng cỏ nội... Giao thừa năm nay trôi qua trong tiếng chuông và giờ cầu nguyện trong nhà thờ...
Thời gian vốn dĩ trôi qua lặng lẽ và âm thầm, người ta bận rộn với những niềm vui và công việc, chẳng ai để ý tiếng thời gian...
Sáng mồng một, cơn mưa nhẹ tối qua khiến cho bầu trời hôm nay trong xanh và mát rượi... Ta ngồi ngắm nhìn không gian một cách chậm rãi... Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua, rung rung cách lá và hoa, lay động những hạt sương sớm còn sót lại... Ánh nắng xuyên qua lá cây, rơi xuống đất, ánh mặt trời cũng phản chiếu trên cả những vũng nước nhỏ, hắt lên tường, vẽ nên vũ điệu của nước trên bức tường rêu... Tự nhiên thấy thèm những buổi đi cafe vườn ở đất Sài thành.
Tiếng bọn trẻ từng đợt lướt qua con đường trước mặt... Ta chẳng biết ta có hoài cổ quá không nhưng giờ thấy tiếng trẻ con ít quá, nhường chỗ cho tiếng xe cộ, khác hẳn với thời ta còn bé. Thời ấy, cả đám trẻ con thường kéo nhau đi ngang qua, mà đi bộ, giờ thì bọn trẻ hoặc là được chở đi trên xe máy ồn ào, hoặc đi thành cặp trên xe đạp... Tiếng bọn trẻ con lướt đi nhanh quá... Nghe không ra...
Khi ta lớn lên, niềm vui trong những ngày tết dường như bé lại...
Thời gian vốn dĩ trôi qua lặng lẽ và âm thầm, người ta bận rộn với những niềm vui và công việc, chẳng ai để ý tiếng thời gian...
Sáng mồng một, cơn mưa nhẹ tối qua khiến cho bầu trời hôm nay trong xanh và mát rượi... Ta ngồi ngắm nhìn không gian một cách chậm rãi... Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua, rung rung cách lá và hoa, lay động những hạt sương sớm còn sót lại... Ánh nắng xuyên qua lá cây, rơi xuống đất, ánh mặt trời cũng phản chiếu trên cả những vũng nước nhỏ, hắt lên tường, vẽ nên vũ điệu của nước trên bức tường rêu... Tự nhiên thấy thèm những buổi đi cafe vườn ở đất Sài thành.
Tiếng bọn trẻ từng đợt lướt qua con đường trước mặt... Ta chẳng biết ta có hoài cổ quá không nhưng giờ thấy tiếng trẻ con ít quá, nhường chỗ cho tiếng xe cộ, khác hẳn với thời ta còn bé. Thời ấy, cả đám trẻ con thường kéo nhau đi ngang qua, mà đi bộ, giờ thì bọn trẻ hoặc là được chở đi trên xe máy ồn ào, hoặc đi thành cặp trên xe đạp... Tiếng bọn trẻ con lướt đi nhanh quá... Nghe không ra...
Khi ta lớn lên, niềm vui trong những ngày tết dường như bé lại...
Saturday, February 9, 2013
Khó ngủ rồi đây...
Đêm nay là một đêm khó ngủ đây... Không khó ngủ sao được khi nhà mình đang đun cái nồi bánh tét, trông vui phết... Hôm nay nhà bên cạnh có cái đám tang nữa, lại mở nhạc nguyên đêm nữa... Thêm một lý do nữa là đã 2 ngày rồi chưa gặp người yêu, đâm ra cũng nhớ... Hihi...
Ngồi bó gối ngắm cái nồi bánh tét. Nhìn từng lưỡi lửa quấn lấy cái nồi to đùng... Cũng là một cái thú vui, nhưng tiếc là mình chỉ chơi có một mình, mọi người ngủ hết rồi... Nhờ hồi còn bé xíu, canh nồi bánh tét là đồng nghĩa với việc đọc truyện thâu đêm. Hồi ấy, hai anh em mê tít mù truyện Siêu nhân Việt Nam, thế là chiều đó mướn sẵn một sấp truyện, và tối đến vừa canh nồi bánh tét vừa đọc truyện... Cái thời ấy tiết trời se lạnh, thấy hay hay...
Mà sao ta cứ lại nhớ về những kỷ niệm thời xa xưa thế nhỉ? Ta có quá hoài cổ không?
Ngồi bó gối ngắm cái nồi bánh tét. Nhìn từng lưỡi lửa quấn lấy cái nồi to đùng... Cũng là một cái thú vui, nhưng tiếc là mình chỉ chơi có một mình, mọi người ngủ hết rồi... Nhờ hồi còn bé xíu, canh nồi bánh tét là đồng nghĩa với việc đọc truyện thâu đêm. Hồi ấy, hai anh em mê tít mù truyện Siêu nhân Việt Nam, thế là chiều đó mướn sẵn một sấp truyện, và tối đến vừa canh nồi bánh tét vừa đọc truyện... Cái thời ấy tiết trời se lạnh, thấy hay hay...
Mà sao ta cứ lại nhớ về những kỷ niệm thời xa xưa thế nhỉ? Ta có quá hoài cổ không?
Friday, February 8, 2013
Tết đến rồi, tết là rất vui...
Thời tiết quê mình se se lạnh, khác hẳn với Sài thành nhộn nhịp với cái nóng đến 36 độ. Mà cái se se lạnh này cũng khiến cho ta băn khoăn, không biết nó nên mặc áo ấm vào buổi sáng hay không? Không mặc thì run run, còn mặc thì lại không thấy được cái se lạnh của ngày cận tết.
Nhiệm vụ của ta vào những ngày cận tết là dọn nhà... Nhà thì không có bự, nhưng nhiều mạng nhện lắm, chắc tại cả năm mới về quê và dọn một lần nên nó sinh sôi nảy nở nhiều, một phần vì "business" ở đây nó có "lời" vì khá nhiều ruồi muỗi... Tết đến, nhà nhà nô nức dọn dẹp, và tràng đầy tiếng trò chuyện và hỏi thăm với những người đi xa mới về... Ngày tết, ngày vui của mọi người, hóa ra lại là ngày buồn của lũ nhện. Chúng nó chạy rạo rạo từ trần nhà qua tường xuống đất, có con thì bay cái vèo từ trần nhà xuống đất luôn cho nó nhanh, xong rồi nhốn nháo chạy dưới gầm giường gầm tủ, rồi lại chạy lên tường nhà... Traffic đông và lộn xộn giống như xe cộ ngoại vi Sài thành những ngày cận tết. Mà có lẽ lũ nhện chẳng có quan tâm tới vụ "business" của nó bị ảnh hưởng như thế nào, chúng nó chỉ có chạy, vài hôm sau thì đâu lại vào đó, đất đã phân lô cả rồi.
Cái vui nhất của những ngày tết có vẻ là việc đi hỏi thăm lẫn nhau... Trong năm thì đúng là chỉ có dịp tết là nhiều người quy tụ và bắt đầu hỏi han về công việc ở xa nó thế nào. Có người mới có con, dắt con đi khắp nơi và nó được hưởng sự quan tâm của tất cả mọi người. Công nhận là mấy đứa bé lúc nào cũng dễ thương, từ khuôn mặt dễ thương cho tới cách nói chuyện ú ú ớ ớ dễ thương, đi cũng dễ thương mà phá thì vô đối, nhưng cũng dễ thương nốt.
Bạn bè lâu ngày mới gặp lại, có đứa thì mới mấy tháng, có đứa thì cả năm, cũng có đứa mấy năm rồi chưa gặp... Giờ gặp nhau, nói chuyện vui phết... Tự nhiên nghĩ, khi người ta còn bé, người ta rất muốn mình thành người lớn, nhiều khi chỉ là để "chảnh" với nhau rằng mình đã lớn hơn mấy đứa khác... Khi người ta lớn, người ta lại thích trở thành trẻ con... Giờ sắp qua năm mới, người lớn thì thấy mình xa tuổi thơ một tuổi, còn trẻ con thì thấy vui hơn một tẹo vì mình đã lớn... Đường nào cũng đúng cả... Nhưng có lẽ không mấy ai quan tâm đến chuyện đó, người ta chỉ cần biết rằng "mình lại có thêm một lần nữa để đi chơi tết"...
Chúc tất cả mọi người ăn tết vui vẻ...
Nhiệm vụ của ta vào những ngày cận tết là dọn nhà... Nhà thì không có bự, nhưng nhiều mạng nhện lắm, chắc tại cả năm mới về quê và dọn một lần nên nó sinh sôi nảy nở nhiều, một phần vì "business" ở đây nó có "lời" vì khá nhiều ruồi muỗi... Tết đến, nhà nhà nô nức dọn dẹp, và tràng đầy tiếng trò chuyện và hỏi thăm với những người đi xa mới về... Ngày tết, ngày vui của mọi người, hóa ra lại là ngày buồn của lũ nhện. Chúng nó chạy rạo rạo từ trần nhà qua tường xuống đất, có con thì bay cái vèo từ trần nhà xuống đất luôn cho nó nhanh, xong rồi nhốn nháo chạy dưới gầm giường gầm tủ, rồi lại chạy lên tường nhà... Traffic đông và lộn xộn giống như xe cộ ngoại vi Sài thành những ngày cận tết. Mà có lẽ lũ nhện chẳng có quan tâm tới vụ "business" của nó bị ảnh hưởng như thế nào, chúng nó chỉ có chạy, vài hôm sau thì đâu lại vào đó, đất đã phân lô cả rồi.
Cái vui nhất của những ngày tết có vẻ là việc đi hỏi thăm lẫn nhau... Trong năm thì đúng là chỉ có dịp tết là nhiều người quy tụ và bắt đầu hỏi han về công việc ở xa nó thế nào. Có người mới có con, dắt con đi khắp nơi và nó được hưởng sự quan tâm của tất cả mọi người. Công nhận là mấy đứa bé lúc nào cũng dễ thương, từ khuôn mặt dễ thương cho tới cách nói chuyện ú ú ớ ớ dễ thương, đi cũng dễ thương mà phá thì vô đối, nhưng cũng dễ thương nốt.
Bạn bè lâu ngày mới gặp lại, có đứa thì mới mấy tháng, có đứa thì cả năm, cũng có đứa mấy năm rồi chưa gặp... Giờ gặp nhau, nói chuyện vui phết... Tự nhiên nghĩ, khi người ta còn bé, người ta rất muốn mình thành người lớn, nhiều khi chỉ là để "chảnh" với nhau rằng mình đã lớn hơn mấy đứa khác... Khi người ta lớn, người ta lại thích trở thành trẻ con... Giờ sắp qua năm mới, người lớn thì thấy mình xa tuổi thơ một tuổi, còn trẻ con thì thấy vui hơn một tẹo vì mình đã lớn... Đường nào cũng đúng cả... Nhưng có lẽ không mấy ai quan tâm đến chuyện đó, người ta chỉ cần biết rằng "mình lại có thêm một lần nữa để đi chơi tết"...
Chúc tất cả mọi người ăn tết vui vẻ...
Thursday, January 31, 2013
Một ngày lẫn lộn đầy cảm xúc
Hôm nay quả là một ngày lẫn lộn nhiều cảm xúc khác nhau, nhiều cung bậc khác nhau... Kể từ ngày ta đi làm tới giờ, chưa có ngày nào ta buồn như hôm nay, cũng chưa có ngày nào ta quậy vui như thế. Chưa có ngày nào là thất vọng về khả năng leadership của ta như thế, cũng chưa có ngày nào ta học được nhiều điều đến vậy. Chưa có ngày nào ta bực tới mức không muốn nói chuyện với ai cả, và cũng chưa có ngày nào ta được nhiều người quan tâm đến như vậy...
Cuộc sống là một cuộc chơi đầy thú vị và muôn sắc màu.
Thậm chí giờ đây ta chẳng còn biết mình thật sự muốn làm gì và có thể làm gì... Ngược lại với năm ngoái, ta luôn tự hào rằng ta kiểm soát được mọi thứ trong ta, từ tương lai sự nghiệp cho tới những cảm xúc bất chợt của mình. Tuy nhiên, giờ thì ta nhìn lại, thấy rằng năm ngoái mình nghĩ thật là trẻ con quá đi... Đúng là "đi làm không phải trò chơi của con nít".
Khi một người không chịu làm việc, ta thật sự rất tức giận. Và khi ta quyết định cho một người ra đi, ta lại muốn chia sẻ với người đó nhiều hơn... Ta hi vọng rằng người đó sẽ có một thành công tốt đẹp ở một môi trường khác và với một số người khác... Có lẽ ta làm chưa tốt, có lẽ công ty này chưa phù hợp... Đành vậy, chia tay để bớt đau khổ... Nhưng giờ đây thì ta thấy thật buồn, có lẽ vì ta sống quá tình cảm, có lẽ vì ta thật sự yêu thương những người quanh ta.
Hôm nay cũng là ngày tổ chức tiệc cuối năm... Và chúng ta đã có một buổi biểu diễn nhỏ, nhưng vui và ta rất hài lòng về nó... Chả bõ công tập dợt và thức đêm để tìm điệu nhảy... Cuối cùng thì buổi biểu diễn hoảng loạn, nhưng là một sự hoảng loạn theo đúng ý đồ của chúng ta: Tất cả mọi người đều tham gia, và tất cả mọi người đều vui... Ta đã xả hết công suất của mình, thực ra thì công suất của ta đã giảm một nửa do đi karaoke hôm qua, nhưng ta vẫn tung đến chút hơi cuối cùng... Mệt và vui... Và ta đã ngủ ngồi tại bàn tiệc... Hihi... Đó cũng là lần đầu tiên ấy nhỉ...
Hôm nay ta có một chuyện vui, đó là được vinh danh là nhân viên xuất sắc của năm 2012. Đó là một niềm vui lớn và đáng tự hào trong một hành trình dài mà ta đã theo đuổi... Và đó cũng là một điểm dừng tốt đẹp, giống như ta tìm được ốc đảo trong hành trình sa mạc, dừng lại, lấy sức, và lại tiếp tục cuộc hành trình... Vui...
Nhưng ta cũng chẳng thể nào kiểm soát được cảm xúc như ta luôn nghĩ vậy. Giờ thì ta thấy ta có những giới hạn của riêng mình, và hình như ta khiến cho những người bạn của mình thấy sợ và họ đã thật sự lo lắng cho ta... Điều này hoàn toàn không nên... Ta biết... Nhưng thật sự lúc đó ta không thể nào chia sẻ với họ những điều ấy được, vì ta sợ mình làm hoặc nói những thứ thiếu suy nghĩ... Và giờ ta ngồi và nghĩ lại... Ừ, hình như hôm nay những người bạn của ta rất quan tâm tới ta, và họ sẵn sàng chia sẻ với ta, đón nhận những điều không vui từ những chuyện cá nhân của ta. Đó là những người bạn tốt.
Ta chợt nghĩ... Trong cuộc đời, sẽ có nhiều người đến với ta, mang lại niềm vui trong chốc lát, rồi họ sẽ vĩnh viễn ra đi như chưa hề có cuộc chia ly... Điều đó cũng là một sự tất yếu của cuộc đời mà...
Cuộc sống là một cuộc chơi đầy thú vị và muôn sắc màu.
Thậm chí giờ đây ta chẳng còn biết mình thật sự muốn làm gì và có thể làm gì... Ngược lại với năm ngoái, ta luôn tự hào rằng ta kiểm soát được mọi thứ trong ta, từ tương lai sự nghiệp cho tới những cảm xúc bất chợt của mình. Tuy nhiên, giờ thì ta nhìn lại, thấy rằng năm ngoái mình nghĩ thật là trẻ con quá đi... Đúng là "đi làm không phải trò chơi của con nít".
Khi một người không chịu làm việc, ta thật sự rất tức giận. Và khi ta quyết định cho một người ra đi, ta lại muốn chia sẻ với người đó nhiều hơn... Ta hi vọng rằng người đó sẽ có một thành công tốt đẹp ở một môi trường khác và với một số người khác... Có lẽ ta làm chưa tốt, có lẽ công ty này chưa phù hợp... Đành vậy, chia tay để bớt đau khổ... Nhưng giờ đây thì ta thấy thật buồn, có lẽ vì ta sống quá tình cảm, có lẽ vì ta thật sự yêu thương những người quanh ta.
Hôm nay cũng là ngày tổ chức tiệc cuối năm... Và chúng ta đã có một buổi biểu diễn nhỏ, nhưng vui và ta rất hài lòng về nó... Chả bõ công tập dợt và thức đêm để tìm điệu nhảy... Cuối cùng thì buổi biểu diễn hoảng loạn, nhưng là một sự hoảng loạn theo đúng ý đồ của chúng ta: Tất cả mọi người đều tham gia, và tất cả mọi người đều vui... Ta đã xả hết công suất của mình, thực ra thì công suất của ta đã giảm một nửa do đi karaoke hôm qua, nhưng ta vẫn tung đến chút hơi cuối cùng... Mệt và vui... Và ta đã ngủ ngồi tại bàn tiệc... Hihi... Đó cũng là lần đầu tiên ấy nhỉ...
Hôm nay ta có một chuyện vui, đó là được vinh danh là nhân viên xuất sắc của năm 2012. Đó là một niềm vui lớn và đáng tự hào trong một hành trình dài mà ta đã theo đuổi... Và đó cũng là một điểm dừng tốt đẹp, giống như ta tìm được ốc đảo trong hành trình sa mạc, dừng lại, lấy sức, và lại tiếp tục cuộc hành trình... Vui...
Nhưng ta cũng chẳng thể nào kiểm soát được cảm xúc như ta luôn nghĩ vậy. Giờ thì ta thấy ta có những giới hạn của riêng mình, và hình như ta khiến cho những người bạn của mình thấy sợ và họ đã thật sự lo lắng cho ta... Điều này hoàn toàn không nên... Ta biết... Nhưng thật sự lúc đó ta không thể nào chia sẻ với họ những điều ấy được, vì ta sợ mình làm hoặc nói những thứ thiếu suy nghĩ... Và giờ ta ngồi và nghĩ lại... Ừ, hình như hôm nay những người bạn của ta rất quan tâm tới ta, và họ sẵn sàng chia sẻ với ta, đón nhận những điều không vui từ những chuyện cá nhân của ta. Đó là những người bạn tốt.
Ta chợt nghĩ... Trong cuộc đời, sẽ có nhiều người đến với ta, mang lại niềm vui trong chốc lát, rồi họ sẽ vĩnh viễn ra đi như chưa hề có cuộc chia ly... Điều đó cũng là một sự tất yếu của cuộc đời mà...
Wednesday, January 30, 2013
Ta biết làm sao bây giờ?
Ta sẽ làm gì đây, khi một trong những người bạn của ta lúc nào cũng đem ta ra làm một tấm bình phong mỗi khi có vấn đề gì đó? Cảm giác của ta thật sự khó chịu và mệt mỏi. Ta không khó chịu bởi vì những lời bêu xấu trước mặt mọi người, ta chỉ cảm thấy thật khó thở đó là thứ duy nhất ta nhận được từ sự tin tưởng của ta dành cho người đó. Cảm giác giống như bị phản bội, bị đâm lén sau lưng...
Ta chẳng thế nói điều đó cho bạn, bởi vì những lần trước đây, bạn đã lồng lộn lên mỗi khi ta nói điều gì đó "có hơi hám bất lợi" cho bạn. Và rồi từ đó trở đi, ta hoàn toàn im lặng cho bạn không phải lo sợ ta "bêu xấu". Nhưng giờ thì bạn lại quay lại "bêu xấu" ta... Giờ ta phải làm gì đây? Im lặng? Cười rộng lượng? Hay loại bỏ bạn khỏi cuộc chơi?
Tại sao ta và bạn lại rơi vào hoàn cảnh này? Ta cảm giác (chỉ là cảm giác của riêng ta thôi) rằng bạn đang ganh tị với những thành công nho nhỏ của ta. Bởi vì những thành công nho nhỏ của ta luôn được cấp trên quan tâm, còn bạn thì không được như thế. Nói trắng ra thì bạn không có những thành công nho nhỏ để được người ta khen ngợi. Nhưng điều đó có quan trọng đâu, quan trọng nhất vẫn là bạn tự cố gắng mà... Tại sao bạn lại không tự cố gắng để vượt qua những khó khăn hiện có của bạn, một khi con thuyền của bạn vững thì bạn mới có thể đạt tới những thành công mới được chứ... Tại sao bạn lại không nhận ra điều đó để mà cố gắng vươn lên? Thay vì cứ chĩa mũi súng vào ta?
Ngẫm lại mà cười... Cuộc sống đúng là cho ta những quả đắng ngắt thật... Và quả đắng nhất có lẽ là việc tiếp tục tin tưởng vào một con người... Có lẽ ta từ bỏ mất thôi...
Lại nói về vấn đề tin tưởng... Liệu ta có yêu cầu quá nhiều khi mong muốn một người cấp dưới mình làm một điều gì đó vì công việc? Chúng ta phải xử làm sao, phải nghĩ như thế nào khi người đó nói với ta rằng "ôi, cái này mình không làm được đâu"?
Với tình trạng như hiện tại thì chắc ta rời khỏi vị trí lead mất thôi... Chịu không thấu...
Ta chẳng thế nói điều đó cho bạn, bởi vì những lần trước đây, bạn đã lồng lộn lên mỗi khi ta nói điều gì đó "có hơi hám bất lợi" cho bạn. Và rồi từ đó trở đi, ta hoàn toàn im lặng cho bạn không phải lo sợ ta "bêu xấu". Nhưng giờ thì bạn lại quay lại "bêu xấu" ta... Giờ ta phải làm gì đây? Im lặng? Cười rộng lượng? Hay loại bỏ bạn khỏi cuộc chơi?
Tại sao ta và bạn lại rơi vào hoàn cảnh này? Ta cảm giác (chỉ là cảm giác của riêng ta thôi) rằng bạn đang ganh tị với những thành công nho nhỏ của ta. Bởi vì những thành công nho nhỏ của ta luôn được cấp trên quan tâm, còn bạn thì không được như thế. Nói trắng ra thì bạn không có những thành công nho nhỏ để được người ta khen ngợi. Nhưng điều đó có quan trọng đâu, quan trọng nhất vẫn là bạn tự cố gắng mà... Tại sao bạn lại không tự cố gắng để vượt qua những khó khăn hiện có của bạn, một khi con thuyền của bạn vững thì bạn mới có thể đạt tới những thành công mới được chứ... Tại sao bạn lại không nhận ra điều đó để mà cố gắng vươn lên? Thay vì cứ chĩa mũi súng vào ta?
Ngẫm lại mà cười... Cuộc sống đúng là cho ta những quả đắng ngắt thật... Và quả đắng nhất có lẽ là việc tiếp tục tin tưởng vào một con người... Có lẽ ta từ bỏ mất thôi...
Lại nói về vấn đề tin tưởng... Liệu ta có yêu cầu quá nhiều khi mong muốn một người cấp dưới mình làm một điều gì đó vì công việc? Chúng ta phải xử làm sao, phải nghĩ như thế nào khi người đó nói với ta rằng "ôi, cái này mình không làm được đâu"?
Với tình trạng như hiện tại thì chắc ta rời khỏi vị trí lead mất thôi... Chịu không thấu...
Monday, January 28, 2013
Không đề
Lòng đầy tâm sự, nhưng không biết viết cái gì ra cả... Càng nghĩ lại càng tức... Tức rằng sao mình không dộng được cục tức ra ngoài...
Nhiều khi ta có nhiều thứ để nói quá, nhiều chuyện cứ ập vào đầu... Mệt mỏi thật...
Chuyện thứ nhất:
Ta thấy bạn hôm nay thật là lạ... Những câu chọc theo kiểu "tâm sự riêng của 2 thằng con trai" mọi khi vẫn nhận được một câu kiểu như "2 ng biến ra chỗ khác mà tâm sự"... Nhưng hôm nay thì thật kì lạ, bạn left room Skype.
Chuyện thứ hai:
Mỗi người có một sự lựa chọn cho cuộc đời của mình... Ta đang bâng khuâng đứng giữa 2 dòng nước, và không biết làm gì hết... Từ bao năm nay, ta luôn chủ động chọn con đường của chính mình, nhưng giờ thì khác rồi, ta bắt đầu cảm thấy lúng túng và khó quyết định. Có lẽ ta nên ưu tiên mục tiêu kiếm nhiều tiền để cưới vợ, và tạm gác mục tiêu kiếm thêm kinh nghiệm chăng?
Chuyện thứ ba:
Ta có nhiều tâm sự riêng, ta muốn đi nói chuyện với một người, và chỉ đơn giản muốn nói chuyện mà thôi... Nhưng có lẽ vì ta quá chú tâm đến mục tiêu này mà ít quan tâm đến cảm giác của những người khác... Ta hơi vô tình với bạn, và còn vô tình hơn là khi ta mặc kệ cho bạn tức giận. Công nhận là mình ngớ ngẩn thật...
Chuyện thứ tư:
Ta muốn làm một cái gì đó để chuẩn bị cho "chuyện quan trọng" của ta... Nhưng tự nhiên mấy hôm nay ta thấy mệt mỏi quá, tinh thần để làm trang web mà ta muốn đó cứ bị dời lại và dời lại... Tự nhiên thấy sợ rằng ta không đủ kiên nhẫn mất.
Chuyện thứ năm:
Ta muốn viết blog, nhưng giờ trong đầu ta có khá nhiều chủ đề quá... Tiếc là ta chẳng đủ thời gian để viết hết những chủ đề đó. Vả lại, hình như số câu chữ trong đầu nó ít dần rồi, phải đọc nhiều hơn để lấy "tư liệu" thôi.
Chuyện cuối cùng:
Nếu giờ ta không đi ngủ thì chắc thức nguyên đêm mất. Hic.
Nhiều khi ta có nhiều thứ để nói quá, nhiều chuyện cứ ập vào đầu... Mệt mỏi thật...
Chuyện thứ nhất:
Ta thấy bạn hôm nay thật là lạ... Những câu chọc theo kiểu "tâm sự riêng của 2 thằng con trai" mọi khi vẫn nhận được một câu kiểu như "2 ng biến ra chỗ khác mà tâm sự"... Nhưng hôm nay thì thật kì lạ, bạn left room Skype.
Chuyện thứ hai:
Mỗi người có một sự lựa chọn cho cuộc đời của mình... Ta đang bâng khuâng đứng giữa 2 dòng nước, và không biết làm gì hết... Từ bao năm nay, ta luôn chủ động chọn con đường của chính mình, nhưng giờ thì khác rồi, ta bắt đầu cảm thấy lúng túng và khó quyết định. Có lẽ ta nên ưu tiên mục tiêu kiếm nhiều tiền để cưới vợ, và tạm gác mục tiêu kiếm thêm kinh nghiệm chăng?
Chuyện thứ ba:
Ta có nhiều tâm sự riêng, ta muốn đi nói chuyện với một người, và chỉ đơn giản muốn nói chuyện mà thôi... Nhưng có lẽ vì ta quá chú tâm đến mục tiêu này mà ít quan tâm đến cảm giác của những người khác... Ta hơi vô tình với bạn, và còn vô tình hơn là khi ta mặc kệ cho bạn tức giận. Công nhận là mình ngớ ngẩn thật...
Chuyện thứ tư:
Ta muốn làm một cái gì đó để chuẩn bị cho "chuyện quan trọng" của ta... Nhưng tự nhiên mấy hôm nay ta thấy mệt mỏi quá, tinh thần để làm trang web mà ta muốn đó cứ bị dời lại và dời lại... Tự nhiên thấy sợ rằng ta không đủ kiên nhẫn mất.
Chuyện thứ năm:
Ta muốn viết blog, nhưng giờ trong đầu ta có khá nhiều chủ đề quá... Tiếc là ta chẳng đủ thời gian để viết hết những chủ đề đó. Vả lại, hình như số câu chữ trong đầu nó ít dần rồi, phải đọc nhiều hơn để lấy "tư liệu" thôi.
Chuyện cuối cùng:
Nếu giờ ta không đi ngủ thì chắc thức nguyên đêm mất. Hic.
Friday, January 25, 2013
Tin tớ nhé
Hôm qua một người bạn gửi tặng cho mình bài Count on me (Tin tớ nhé) (http://www.youtube.com/watch?v=NYALZbrZqwc), và thế là ta có một bài hát để nhâm nhi cả ngày... Hôm nay một người bạn khác gửi một bài viết khác "khi người ta ốm..." (http://blog.tamtay.vn/entry/view/775433/khi-nguoi-ta-om.html). Và thế là ta có một trò thú vị là vừa nghe bài hát vừa đọc bài blog đó... Thú vị...
Nếu một ngày nào đó, bạn bị ốm, ta chẳng thể nào chữa bệnh cho bạn được nhỉ, ta chỉ có thể chạy đến bên bạn, và bảo: "này, khỏe lên đi chứ, đồ khỉ". Ta biết rằng khi bạn ốm, bạn sẽ mệt mỏi và ta muốn xua tan sự mệt mỏi đó bằng cách chọc cho bạn cười lên... Bạn sẽ đẹp lắm khi bạn cười thật tươi đó nhé, biết không?
Nếu bạn cảm thấy cuộc đời của mình tối dần đi, ta chẳng thể nào xua tan mây đen trong tâm trí của bạn, ta chỉ có ngồi kế bên, nghe bạn kể, cho mượn bờ vai để bạn khóc, và nắm chặt tay bạn để bạn có thể trút cục tức của mình. Bạn sẽ gọi cho ta nếu bạn buồn chứ, và kể cả khi bạn muốn lang thang một mình, ta vẫn muốn đứng từ xa để có thể chạy lại nếu bạn ngã gục... Bạn sẽ vui lắm khi nói được những điều thầm kín của mình đó, biết chứ hả?
Vậy đừng có sợ ta nhé, cả khi bạn tổn thương vì một lời nói vớ vẩn của một người nào đó. Vì bạn là món quà quý giá mà cuộc đời đã mang lại cho ta mà...
Hãy cười khi bạn thật vui... Hãy khóc khi bạn thật buồn... Cười mỉa nếu bạn muốn... Nhưng đừng gục ngã và quên mất ta. Nhé!
Vì con người, ai cũng có lúc ốm!
Vì con người, ai cũng cần được tôn trọng!
Vì con người, ai cũng cũng dễ bị tổn thương!
Nếu một ngày nào đó, bạn bị ốm, ta chẳng thể nào chữa bệnh cho bạn được nhỉ, ta chỉ có thể chạy đến bên bạn, và bảo: "này, khỏe lên đi chứ, đồ khỉ". Ta biết rằng khi bạn ốm, bạn sẽ mệt mỏi và ta muốn xua tan sự mệt mỏi đó bằng cách chọc cho bạn cười lên... Bạn sẽ đẹp lắm khi bạn cười thật tươi đó nhé, biết không?
Nếu bạn cảm thấy cuộc đời của mình tối dần đi, ta chẳng thể nào xua tan mây đen trong tâm trí của bạn, ta chỉ có ngồi kế bên, nghe bạn kể, cho mượn bờ vai để bạn khóc, và nắm chặt tay bạn để bạn có thể trút cục tức của mình. Bạn sẽ gọi cho ta nếu bạn buồn chứ, và kể cả khi bạn muốn lang thang một mình, ta vẫn muốn đứng từ xa để có thể chạy lại nếu bạn ngã gục... Bạn sẽ vui lắm khi nói được những điều thầm kín của mình đó, biết chứ hả?
Vậy đừng có sợ ta nhé, cả khi bạn tổn thương vì một lời nói vớ vẩn của một người nào đó. Vì bạn là món quà quý giá mà cuộc đời đã mang lại cho ta mà...
Hãy cười khi bạn thật vui... Hãy khóc khi bạn thật buồn... Cười mỉa nếu bạn muốn... Nhưng đừng gục ngã và quên mất ta. Nhé!
Giữ một cái đầu lạnh và một trái tim thoải mái
Mấy ngày vừa qua, trong lòng ta thật sự không thoải mái lắm... Quá nhiều chuyện xảy ra trong công việc của ta, ta chẳng thể nào kiểm soát nổi nữa... Và dường như ta mất đi sự kiểm soát chính mình.
Đó là điều mà ta sợ nhất: Đánh mất sự kiểm soát bản thân.
Và rồi ta gặp một người bạn của ta online lúc 11h đêm. Ta muốn lưu lại những dòng chat ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa đó... (tên người đã bị che dấu)
=========
Bạn: hồi nãy sếp có kiu vô, ảnh hỏi tui 1 câu như vầy
Ta: uhm
Bạn: "anh nghĩ chắc tụi em biết rõ định hướng cty là gì phải ko"
Bạn: tui nghĩ đi hỏi ông chắc nói cả ngày luôn quá.
Ta: he he he... nếu ảnh hỏi tui, tui chỉ trả lời 1 câu thôi
Ta: "câu hỏi của anh gồm 2 phần: biết và rõ, em nghĩ em chỉ biết chứ chưa đủ rõ"
Ta: thiệt tình, trong câu hỏi có câu trả lời rồi mà
Bạn: cũng hay nhỉ
Ta: tui nói thiệt 100% mà. ông có thấy ông giống vậy ko?
Bạn: uhm, chỉ biết thôi
Ta: tại sao ông ko trả lời được như vậy? Ngại hay sợ?
Bạn: ko nghĩ ra dc
Ta: lúc đó trong lòng ông đang toan tính điều gì đó khác ngoài câu trả lời đúng hem?
Bạn: lúc đó tui lượt wa tất cả các buổi nói chuyện, buổi chào cờ..v..v.. coi có ý nào hay ho ko
Ta: ồ, rồi sau đó?
Bạn: có 1 mớ hỗn độn trong đầu
Ta: sau đó nữa?
Bạn: sếp nói tiếp ..
Ta: nhiều khi tui nghĩ, có vẻ cái kiểu tự nhiên như tui sẽ dễ sống, khỏi phải lo lắng làm vừa lòng người khác, khỏi phải mong chờ chức vị cao xa
Bạn: tui cũng mới nhận ra cái đó, nếu đầu óc thoải mái sẽ nghĩ được nhiều cái hay hơn
Ta: uhm, giữ một cái đầu lạnh và một trái tim thoải mái
========
Việc giữ một cái đầu lạnh và thoải mái trong tâm hồn dường như giúp được ta rất nhiều... Ta có thể đứng bên ngoài quan sát và có cái nhìn toàn diện hơn. Ta quan sát được cái gì đang diễn ra, và cần phải làm gì để có thể khắc phục được tình thế.
Dĩ nhiên, ta vẫn làm chưa tốt, vì nhiều lúc chính ta lại làm cho vấn đề rối tinh lên... Nhưng ta đã rút kinh nghiệm... lần này và lần khác... Và rồi ta sẽ lại làm cho mọi thứ rối tinh lên cho mà xem... Haizzz...
Đó là điều mà ta sợ nhất: Đánh mất sự kiểm soát bản thân.
Và rồi ta gặp một người bạn của ta online lúc 11h đêm. Ta muốn lưu lại những dòng chat ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa đó... (tên người đã bị che dấu)
=========
Bạn: hồi nãy sếp có kiu vô, ảnh hỏi tui 1 câu như vầy
Ta: uhm
Bạn: "anh nghĩ chắc tụi em biết rõ định hướng cty là gì phải ko"
Bạn: tui nghĩ đi hỏi ông chắc nói cả ngày luôn quá.
Ta: he he he... nếu ảnh hỏi tui, tui chỉ trả lời 1 câu thôi
Ta: "câu hỏi của anh gồm 2 phần: biết và rõ, em nghĩ em chỉ biết chứ chưa đủ rõ"
Ta: thiệt tình, trong câu hỏi có câu trả lời rồi mà
Bạn: cũng hay nhỉ
Ta: tui nói thiệt 100% mà. ông có thấy ông giống vậy ko?
Bạn: uhm, chỉ biết thôi
Ta: tại sao ông ko trả lời được như vậy? Ngại hay sợ?
Bạn: ko nghĩ ra dc
Ta: lúc đó trong lòng ông đang toan tính điều gì đó khác ngoài câu trả lời đúng hem?
Bạn: lúc đó tui lượt wa tất cả các buổi nói chuyện, buổi chào cờ..v..v.. coi có ý nào hay ho ko
Ta: ồ, rồi sau đó?
Bạn: có 1 mớ hỗn độn trong đầu
Ta: sau đó nữa?
Bạn: sếp nói tiếp ..
Ta: nhiều khi tui nghĩ, có vẻ cái kiểu tự nhiên như tui sẽ dễ sống, khỏi phải lo lắng làm vừa lòng người khác, khỏi phải mong chờ chức vị cao xa
Bạn: tui cũng mới nhận ra cái đó, nếu đầu óc thoải mái sẽ nghĩ được nhiều cái hay hơn
Ta: uhm, giữ một cái đầu lạnh và một trái tim thoải mái
========
Việc giữ một cái đầu lạnh và thoải mái trong tâm hồn dường như giúp được ta rất nhiều... Ta có thể đứng bên ngoài quan sát và có cái nhìn toàn diện hơn. Ta quan sát được cái gì đang diễn ra, và cần phải làm gì để có thể khắc phục được tình thế.
Dĩ nhiên, ta vẫn làm chưa tốt, vì nhiều lúc chính ta lại làm cho vấn đề rối tinh lên... Nhưng ta đã rút kinh nghiệm... lần này và lần khác... Và rồi ta sẽ lại làm cho mọi thứ rối tinh lên cho mà xem... Haizzz...
Sunday, January 20, 2013
Ngày xưa ta viết blog như thế ấy
Hôm nay, ta chợt nhớ tới cái vụ blog Yahoo! 360 sắp đóng cửa, vội vã tải hết các bài viết xuống... Sau đó thử đọc lại... Buồn cười không chịu nổi, đúng là thời đó khác thời bây giờ quá... Hồi ấy ta thật nhí nhảnh và viết chuyện rất hồn nhiên. Lâu lắm rồi ta không trở về với thuở xưa ấy... Mà chắc ta chẳng bao giờ có thể trở lại thời xưa hoàng kim ấy, bởi vì cuộc sống luôn thay đổi, và ta luôn phải lớn lên, gặp nhiều việc hơn, và trưởng thành hơn trong suy nghĩ...
Mà thật sự thì ta đang trưởng thành hơn hay là đang già đi nhỉ??? Haizzz... Kệ nó, giờ thì tận hưởng chút niềm vui nào thì hay cái ấy... Giờ copy lại một đoạn lên đây để cho mọi người đọc chơi cho vui...
====== BẮT ĐẦU BÀI VIẾT ======
Học hành tiểu luận - Học ít, "hành" nhiều
03/29/2008 06:15 pm
Mọi người nghĩ "hành" ở đây là gì? Chắc đa số ai cũng nghĩ đó là "hành xác" hay một cái "hành" gì đó... bõ tức. Nhưng hôm nay thằng Kha lại nói nghĩa khác: "Hành" trong hành tiêu tỏi ớt => món gia vị phụ gia => Ý nói những người thường thêm thắt lung tung, lạc đề tài => mà thiên hạ gọi là "buôn dưa lê"
------------------------------------
Quả thật, chưa có khoa nào như Khoa CNTT. Năm 2 mới xách đầu đi học toán 4, kiến thức toán 1-2-3 học từ năm ngoái, giờ quên hết cả. Đi học nhóm xôm tụ, vô đó thằng này hỏi thằng kia, rốt cục hổng thằng nào biết hết.
"Toán 4 giữa kỳ học tới đâu mầy?" - "Mầy không biết hả?" - "Không" - "Mầy có đi học không vậy?" - "Không" - "Tao cũng vậy"
Ôm tập đề ngồi luyện ở nhà - Không hiểu
Quyết định ôm sách lên trường học nhóm - Càng không hiểu
Tìm hỏi những người đã học qua - Cũng vậy luôn....
CHÁN QUÁ!!
-------------------------------------
Dạo này học thi căng thẳng... Bạn bè ít gặp... thỉnh thoảng mới gặp nhau tại phòng thi... cười cười, nói nói về đề thi, về bài học.
Hôm nay, lên gặp đông đủ bạn bè... Lâu lâu mới có một cơ hội để t8m...
Ôi trời ơi! Hết buổi chiều rồi, một núi bài chưa làm chữ nào... làm sao thi...?
Hic! Thiện tai thiện tai... Làm người ai cũng có số phận... Hic!
======== KẾT THÚC BÀI VIẾT ========
Hình như khi ta càng lớn thì óc khôi hài của ta càng lúc càng nhỏ lại thì phải... Hoặc là cuộc sống công nghệ thời nay, với những đoạn chia sẻ ngắn trên Facebook và Twitter khiến cho đầu óc của ta bị giới hạn lại... Hoặc vì ta gặp nhiều người quá, ta đã "lớn" hơn rồi, và ta đã lỡ quên đi tính hài hước của mình... Dù lý do là gì thì óc tự do của ta cũng bị giới hạn nhiều rồi.
OK. Vậy giờ ta cần phải làm gì nhỉ? Có lẽ là không cần làm gì cả, ta chỉ cần sống tiếp, biết đâu ngày này sau 5 năm nữa thì ta lại đọc lại chính bài này và bật cười: "ồ sao bài này khôi hài quá nhỉ"... Giống như hôm nay ta đang đọc lại một bài viết của 5 năm trước...
Ôi, thời gian... Ta yêu thời gian... Dù nó đã cướp mất những câu chuyện đẹp của ta, nhưng nó cũng mang tới những câu chuyện vui và những người bạn khác...
Mà thật sự thì ta đang trưởng thành hơn hay là đang già đi nhỉ??? Haizzz... Kệ nó, giờ thì tận hưởng chút niềm vui nào thì hay cái ấy... Giờ copy lại một đoạn lên đây để cho mọi người đọc chơi cho vui...
====== BẮT ĐẦU BÀI VIẾT ======
Học hành tiểu luận - Học ít, "hành" nhiều
03/29/2008 06:15 pm
Mọi người nghĩ "hành" ở đây là gì? Chắc đa số ai cũng nghĩ đó là "hành xác" hay một cái "hành" gì đó... bõ tức. Nhưng hôm nay thằng Kha lại nói nghĩa khác: "Hành" trong hành tiêu tỏi ớt => món gia vị phụ gia => Ý nói những người thường thêm thắt lung tung, lạc đề tài => mà thiên hạ gọi là "buôn dưa lê"
------------------------------------
Quả thật, chưa có khoa nào như Khoa CNTT. Năm 2 mới xách đầu đi học toán 4, kiến thức toán 1-2-3 học từ năm ngoái, giờ quên hết cả. Đi học nhóm xôm tụ, vô đó thằng này hỏi thằng kia, rốt cục hổng thằng nào biết hết.
"Toán 4 giữa kỳ học tới đâu mầy?" - "Mầy không biết hả?" - "Không" - "Mầy có đi học không vậy?" - "Không" - "Tao cũng vậy"
Ôm tập đề ngồi luyện ở nhà - Không hiểu
Quyết định ôm sách lên trường học nhóm - Càng không hiểu
Tìm hỏi những người đã học qua - Cũng vậy luôn....
CHÁN QUÁ!!
-------------------------------------
Dạo này học thi căng thẳng... Bạn bè ít gặp... thỉnh thoảng mới gặp nhau tại phòng thi... cười cười, nói nói về đề thi, về bài học.
Hôm nay, lên gặp đông đủ bạn bè... Lâu lâu mới có một cơ hội để t8m...
Ôi trời ơi! Hết buổi chiều rồi, một núi bài chưa làm chữ nào... làm sao thi...?
Hic! Thiện tai thiện tai... Làm người ai cũng có số phận... Hic!
======== KẾT THÚC BÀI VIẾT ========
Hình như khi ta càng lớn thì óc khôi hài của ta càng lúc càng nhỏ lại thì phải... Hoặc là cuộc sống công nghệ thời nay, với những đoạn chia sẻ ngắn trên Facebook và Twitter khiến cho đầu óc của ta bị giới hạn lại... Hoặc vì ta gặp nhiều người quá, ta đã "lớn" hơn rồi, và ta đã lỡ quên đi tính hài hước của mình... Dù lý do là gì thì óc tự do của ta cũng bị giới hạn nhiều rồi.
OK. Vậy giờ ta cần phải làm gì nhỉ? Có lẽ là không cần làm gì cả, ta chỉ cần sống tiếp, biết đâu ngày này sau 5 năm nữa thì ta lại đọc lại chính bài này và bật cười: "ồ sao bài này khôi hài quá nhỉ"... Giống như hôm nay ta đang đọc lại một bài viết của 5 năm trước...
Ôi, thời gian... Ta yêu thời gian... Dù nó đã cướp mất những câu chuyện đẹp của ta, nhưng nó cũng mang tới những câu chuyện vui và những người bạn khác...
Thursday, January 17, 2013
Công việc và cuộc sống
Trong cuộc sống của một người bình thường, mọi người đều phải làm việc, để kiếm tiền hoặc để cho cuộc sống thêm nhiều gram màu khác nhau. Khi ta còn bé, cuộc sống của ta tràn đầy những ước mơ hạnh phúc, rằng sau này ta sẽ là thầy giáo, sẽ là những kỹ sư xuất sắc, hay là một bác sĩ tài năng… Cuộc sống thật tuyệt vời khi ta có những ước mơ, và những ước mơ đó thật đơn giản và trong sáng khi nó là những ước mơ về công việc.
Dường như công việc và cuộc sống là 2 thứ không thể tách rời nhau. Như là mục đích chính đáng nhất mà ta sống ở đời này…
Ta có một người bạn thân, một người có một cuộc sống vội vã… Nói nhanh, làm nhanh… Và một người có cuộc sống vội vã cũng là người có một công việc vội vã… Có thể do công việc vội vã mà cuộc sống của người đó vội vã theo, hoặc ngược lại. Có điều người đó phải quần quật luôn năm.
Đã sống trên đời này thì ai ai cũng có thể đặt cho mình những sự lựa chọn. Ta được chọn trường đại học của mình, ta được chọn môn học yêu thích nhất, và ta được chọn một công ty mà ta nghĩ là nó thích hợp với ta… Và dần dần ta học được rằng, tất cả những sự lựa chọn đó luôn cần một thứ: Trưởng thành.
Hai mươi sáu tuổi… Ta đã là người trưởng thành rồi ấy nhỉ? Giờ đây ta có thể tự đi làm kiếm tiền, mà không dựa dẫm vào đồng tiền của bố mẹ hay của anh trai. Ta giờ đây còn có thể nuôi cả những đứa em của ta nữa. Và ta cũng tự sắm cho mình nhiều thứ khác trên đời… Công việc tốt, khiến cho ta có tiền để trang trải nhiều thứ ta cần. Nhưng ta đã trưởng thành thật sự chưa nhỉ? Làm sao ta biết được là ta đã trưởng thành hay chưa nhỉ?
Hôm nay ta cảm thấy thật là mệt mỏi. Công việc của một leader cho ta nhiều trải nghiệm mới, nhưng ta chưa thể nào từ bỏ được cảm giác sợ thất bại. Khi bạn sợ thất bại, bạn sẽ làm gì? Cố gắng đương đầu với thất bại, hay bóp méo con đường mình đi để né tránh thất bại? Dường như ta đang cố gắng chọn giải pháp thứ hai. Ta cố gắng lèo lái để con thuyền của ta khỏi đâm vào vách núi ven bờ, chứ không phải lái con thuyền ra giữa dòng…
Mà thật sự thì ta cũng không biết lái ra giữa dòng. Tất cả những gì ta tự hỏi là không biết những người bên dưới của ta nghĩ gì và cần gì nhỉ… Và ta cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi đó, để rồi khi tìm thấy câu trả lời, ta lại cố gắng đáp ứng nguyện vọng đó của tất cả mọi người. Dần dần thì ta lại cảm thấy con đường ta đi không phải là con đường của ta nữa, nó là một con đường mà có thể trung hoà được tất cả mọi người… Ta phải làm sao đây? Ta chẳng biết nữa… Nhưng cái cảm giác sợ thất bại cứ đeo bám ta dai dẳng, và ta rất sợ phải đối diện với nó...
Dường như công việc và cuộc sống là 2 thứ không thể tách rời nhau. Như là mục đích chính đáng nhất mà ta sống ở đời này…
Ta có một người bạn thân, một người có một cuộc sống vội vã… Nói nhanh, làm nhanh… Và một người có cuộc sống vội vã cũng là người có một công việc vội vã… Có thể do công việc vội vã mà cuộc sống của người đó vội vã theo, hoặc ngược lại. Có điều người đó phải quần quật luôn năm.
Đã sống trên đời này thì ai ai cũng có thể đặt cho mình những sự lựa chọn. Ta được chọn trường đại học của mình, ta được chọn môn học yêu thích nhất, và ta được chọn một công ty mà ta nghĩ là nó thích hợp với ta… Và dần dần ta học được rằng, tất cả những sự lựa chọn đó luôn cần một thứ: Trưởng thành.
Hai mươi sáu tuổi… Ta đã là người trưởng thành rồi ấy nhỉ? Giờ đây ta có thể tự đi làm kiếm tiền, mà không dựa dẫm vào đồng tiền của bố mẹ hay của anh trai. Ta giờ đây còn có thể nuôi cả những đứa em của ta nữa. Và ta cũng tự sắm cho mình nhiều thứ khác trên đời… Công việc tốt, khiến cho ta có tiền để trang trải nhiều thứ ta cần. Nhưng ta đã trưởng thành thật sự chưa nhỉ? Làm sao ta biết được là ta đã trưởng thành hay chưa nhỉ?
Hôm nay ta cảm thấy thật là mệt mỏi. Công việc của một leader cho ta nhiều trải nghiệm mới, nhưng ta chưa thể nào từ bỏ được cảm giác sợ thất bại. Khi bạn sợ thất bại, bạn sẽ làm gì? Cố gắng đương đầu với thất bại, hay bóp méo con đường mình đi để né tránh thất bại? Dường như ta đang cố gắng chọn giải pháp thứ hai. Ta cố gắng lèo lái để con thuyền của ta khỏi đâm vào vách núi ven bờ, chứ không phải lái con thuyền ra giữa dòng…
Mà thật sự thì ta cũng không biết lái ra giữa dòng. Tất cả những gì ta tự hỏi là không biết những người bên dưới của ta nghĩ gì và cần gì nhỉ… Và ta cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi đó, để rồi khi tìm thấy câu trả lời, ta lại cố gắng đáp ứng nguyện vọng đó của tất cả mọi người. Dần dần thì ta lại cảm thấy con đường ta đi không phải là con đường của ta nữa, nó là một con đường mà có thể trung hoà được tất cả mọi người… Ta phải làm sao đây? Ta chẳng biết nữa… Nhưng cái cảm giác sợ thất bại cứ đeo bám ta dai dẳng, và ta rất sợ phải đối diện với nó...
Tuesday, January 15, 2013
Hãy hết mình
Viết cho 2 ngày team building ở The BCR vừa qua
Ta vẫn biết rằng trên con đường đời ta đi, sẽ gặp rất nhiều người, những người chỉ đến và đi một lần trong đời ta... Ta hiểu rằng phần lớn những người ta quen trong môi trường công việc đều là những người chỉ đến có một lần, và rồi họ sẽ đi mãi mãi, chẳng mấy người ta sẽ gặp lại lần hai... Nhưng điều đó có phải là rào cản? Cho ta, cho những người bạn và là đồng đội của ta. Không, chắc chắn là không rồi... Tại sao nó lại là rào cản chứ, bởi vì cuộc sống vốn dĩ vô tình như thế. Và mỗi người cũng chỉ có một cuộc sống để sống, để yêu thương và để dành cho nhau những điều tốt đẹp.
Người ta không có quyền lựa chọn nhiều thứ. Họ không thể chọn cha mẹ. Họ không thể chọn nơi sinh ra. Và dường như họ cũng khó có thể lựa chọn những người thầy, những người bạn... Nhưng người ta luôn có thể lựa chọn một lối sống cho mình. Ích kỉ hay rộng lượng. Cô độc hay có bạn đồng hành. Họ cũng chọn được những người mà họ yêu thương. Họ chọn được những việc mà họ thích... Và chuỗi những thứ không thể chọn và những chọn lựa của họ sẽ tạo ra con người của họ, cuộc sống của họ, và không ai giống ai cả.
Xin nói về những người đồng nghiệp của ta. Tuy ta và họ là những người khác nhau về nhiều thứ, đến với nhau tất cả cũng vì mục đích mưu sinh... Ồ, nếu vậy thì mối quan hệ này được gọi là "cộng sinh" thì phải. Vì ta cần họ và họ cũng cần ta. Chúng ta cần có nhau, để cùng sống, cùng chia sẻ và cùng trao cho nhau những nụ cười hạnh phúc.
Điều quan trọng hơn hết là không có một nụ cười giả tạo...
Trong một chuyến đi chơi mà tất cả mọi người đều vui vẻ. Và kể cho nhau những câu chuyện vui vẻ khi về nhà... Ồ, vậy là chuyến đi chơi này đã thành công tốt đẹp phải không nhỉ...
Ta vẫn biết rằng trên con đường đời ta đi, sẽ gặp rất nhiều người, những người chỉ đến và đi một lần trong đời ta... Ta hiểu rằng phần lớn những người ta quen trong môi trường công việc đều là những người chỉ đến có một lần, và rồi họ sẽ đi mãi mãi, chẳng mấy người ta sẽ gặp lại lần hai... Nhưng điều đó có phải là rào cản? Cho ta, cho những người bạn và là đồng đội của ta. Không, chắc chắn là không rồi... Tại sao nó lại là rào cản chứ, bởi vì cuộc sống vốn dĩ vô tình như thế. Và mỗi người cũng chỉ có một cuộc sống để sống, để yêu thương và để dành cho nhau những điều tốt đẹp.
Người ta không có quyền lựa chọn nhiều thứ. Họ không thể chọn cha mẹ. Họ không thể chọn nơi sinh ra. Và dường như họ cũng khó có thể lựa chọn những người thầy, những người bạn... Nhưng người ta luôn có thể lựa chọn một lối sống cho mình. Ích kỉ hay rộng lượng. Cô độc hay có bạn đồng hành. Họ cũng chọn được những người mà họ yêu thương. Họ chọn được những việc mà họ thích... Và chuỗi những thứ không thể chọn và những chọn lựa của họ sẽ tạo ra con người của họ, cuộc sống của họ, và không ai giống ai cả.
Xin nói về những người đồng nghiệp của ta. Tuy ta và họ là những người khác nhau về nhiều thứ, đến với nhau tất cả cũng vì mục đích mưu sinh... Ồ, nếu vậy thì mối quan hệ này được gọi là "cộng sinh" thì phải. Vì ta cần họ và họ cũng cần ta. Chúng ta cần có nhau, để cùng sống, cùng chia sẻ và cùng trao cho nhau những nụ cười hạnh phúc.
Điều quan trọng hơn hết là không có một nụ cười giả tạo...
Trong một chuyến đi chơi mà tất cả mọi người đều vui vẻ. Và kể cho nhau những câu chuyện vui vẻ khi về nhà... Ồ, vậy là chuyến đi chơi này đã thành công tốt đẹp phải không nhỉ...
Tuesday, January 1, 2013
Mới
Suy nghĩ tới hơn 20 phút cho các tiêu đề của entry này, nhưng mãi không tìm được từ thích hợp... Cuối cùng chọn cách chỉ viết đúng một chữ "Mới", để nói về những cái "mới" mà ai cũng biết và những cái sẽ là "mới" ở trong ta...
Cái "mới" thứ nhất:
Đó là năm mới... Vừa mới cách đây phút chốc thôi, tất cả mọi người đều tất tởi coi pháo bông ở Sài thành... Ta chỉ đứng nhìn pháo hoa từ xa, ở gần đó chắc có trò countdown như thường lệ... Ở đâu cũng vậy, lúc nào cũng vậy, người ta lúc nào cũng chào đón năm mới với niềm vui và tiếng cười...
Cái "mới" thứ hai:
Tinh thần mới... Mấy ngày gần đây, ai ai cũng rục rịch tổng kết năm cũ, và chuẩn bị tinh thần đón chào năm mới, vạch ra những đường hướng cho năm sau, đặt niềm tin rằng năm sau sẽ cải thiện nhiều hơn cho cá nhân mỗi người... Ta cũng như thế... Trước khi giao thừa, ta đã vội vã hoàn thành "nhiệm vụ" tổng kết năm cũ rồi...
Cái "mới" thứ ba:
Hành trình mới và thử thách mới... Đó là thứ mà ta đang chờ đợi, sẵn sàng vũ khí để chiến đấu với nó. Mọi thứ đều có thể xảy ra, nó có thể giúp ta thành công, nhưng nó cũng có thể khiến ta gục ngã... Dù như thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải vượt qua nó, bằng mọi giá... Thay đổi là thứ cần làm, ngay từ bây giờ, và ngay từ hôm nay...
Con người ta chỉ có một lần để sống. Vậy cho nên phải cố gắng sao cho ta không phí hoài cuộc sống... Chỉ cần ta biết được mình đang ở đâu, mục tiêu của mình là gì, thì hẳn ta sẽ tìm ra một con đường để đạt tới mục tiêu đó... Chắc chắn như vậy... Bất kể nó đúng, cho dù nó sai, ta cũng phải kiên định đi theo con đường đó. Vì chạy lòng vòng thì chẳng được cái gì cả...
Vậy mục tiêu của ta trong năm nay là:
- Trong công việc: hiện tại là Sub-Leader, năm nay sẽ lên Leader hoặc cao hơn.
- Trong tình cảm: hiện tại có một người bạn gái tuyệt vời, năm nay sẽ dành đủ tiền để cưới vợ.
- Gia đình: hiện tại ta chưa đi chơi với ba má, năm nay nhất định phải đi La Vang với ba má.
- Bạn bè: hiện tại ta có nhiều người bạn nhưng không gặp mặt, năm nay phải điểm lại hết tất cả các người bạn thân và đi thăm hỏi từng người một.
- Chuyện cá nhân: năm vừa qua ta dành nhiều thời gian để lo cho công việc, năm nay nhất định phải mập lên 10Kg và có thời gian để cho những thứ lớn lao hơn.
À, mới nhớ ra một cái "mới" nữa, kể từ giờ phút này trở đi thì "năm nay" được hiểu là năm 2013...
Over! Đi ngủ thôi...
Cái "mới" thứ nhất:
Đó là năm mới... Vừa mới cách đây phút chốc thôi, tất cả mọi người đều tất tởi coi pháo bông ở Sài thành... Ta chỉ đứng nhìn pháo hoa từ xa, ở gần đó chắc có trò countdown như thường lệ... Ở đâu cũng vậy, lúc nào cũng vậy, người ta lúc nào cũng chào đón năm mới với niềm vui và tiếng cười...
Cái "mới" thứ hai:
Tinh thần mới... Mấy ngày gần đây, ai ai cũng rục rịch tổng kết năm cũ, và chuẩn bị tinh thần đón chào năm mới, vạch ra những đường hướng cho năm sau, đặt niềm tin rằng năm sau sẽ cải thiện nhiều hơn cho cá nhân mỗi người... Ta cũng như thế... Trước khi giao thừa, ta đã vội vã hoàn thành "nhiệm vụ" tổng kết năm cũ rồi...
Cái "mới" thứ ba:
Hành trình mới và thử thách mới... Đó là thứ mà ta đang chờ đợi, sẵn sàng vũ khí để chiến đấu với nó. Mọi thứ đều có thể xảy ra, nó có thể giúp ta thành công, nhưng nó cũng có thể khiến ta gục ngã... Dù như thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải vượt qua nó, bằng mọi giá... Thay đổi là thứ cần làm, ngay từ bây giờ, và ngay từ hôm nay...
Con người ta chỉ có một lần để sống. Vậy cho nên phải cố gắng sao cho ta không phí hoài cuộc sống... Chỉ cần ta biết được mình đang ở đâu, mục tiêu của mình là gì, thì hẳn ta sẽ tìm ra một con đường để đạt tới mục tiêu đó... Chắc chắn như vậy... Bất kể nó đúng, cho dù nó sai, ta cũng phải kiên định đi theo con đường đó. Vì chạy lòng vòng thì chẳng được cái gì cả...
Vậy mục tiêu của ta trong năm nay là:
- Trong công việc: hiện tại là Sub-Leader, năm nay sẽ lên Leader hoặc cao hơn.
- Trong tình cảm: hiện tại có một người bạn gái tuyệt vời, năm nay sẽ dành đủ tiền để cưới vợ.
- Gia đình: hiện tại ta chưa đi chơi với ba má, năm nay nhất định phải đi La Vang với ba má.
- Bạn bè: hiện tại ta có nhiều người bạn nhưng không gặp mặt, năm nay phải điểm lại hết tất cả các người bạn thân và đi thăm hỏi từng người một.
- Chuyện cá nhân: năm vừa qua ta dành nhiều thời gian để lo cho công việc, năm nay nhất định phải mập lên 10Kg và có thời gian để cho những thứ lớn lao hơn.
À, mới nhớ ra một cái "mới" nữa, kể từ giờ phút này trở đi thì "năm nay" được hiểu là năm 2013...
Over! Đi ngủ thôi...
Phúc cho ai có tâm hồn nghèo khó
Phúc cho ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ
Đó là một điều mà hầu hết người tin theo Chúa Giê-su đều biết. Triết lý này thời nay có một câu nhưng chua chát hơn nhiều: "Đói thì thèm ăn, no thì ngán". Hai câu này, thoạt đầu nghe không liên quan tới nhau, nhưng nghiệm ra thì vẫn giống. Tại sao như vậy? Vì đơn giản chỉ có người nghèo khó mới đói để mà thèm ăn...
Câu này ta đã nghe rất nhiều lần, và đã thuộc từ thuở bé. Nhưng mãi đến gần đây thì ta mới bắt đầu hiểu được. Chính xác thì đó là điều lớn nhất mà ta học được trong năm qua... Giờ thì năm cũ sắp qua, ta dành chút thời gian để nhìn lại một năm, với những điều ta học được...
Người ta bảo rằng, con người thường hay ngủ quên trên chiến thắng... Có lẽ có vài người nhận ra họ thường ngủ quên trên chiến thắng, còn đa số người thì không biết là họ ngủ quên trên chiến thắng... Tất cả đều chỉ là quan niệm. Nếu ta quan niệm rằng "sợ đổi thay", và "sợ thất bại" không phải "trạng thái ngủ quên" thì hẳn là ta đang không biết mình ngủ quên, quên đi rằng ta cần phải thay đổi, để nhảy một bước thấp lên một bước cao hơn. Còn nếu ta quan niệm rằng "ta đang đói sự đổi thay", rằng "thất bại thật sự là một món ăn mà ai cũng cần phải nếm", ta sẽ tự vận động mình đương đầu với nó...
Giờ thì chính ta cũng sợ đổi thay, và sợ thất bại... Biết sao được, ta chỉ là một con người nhỏ bé, và ta chịu học từ từ, từ những thất bại của người khác và từ thất bại của chính ta... Ta đã từng có một thành công nho nhỏ, rồi sau đó chính ta muốn thành công đó sẽ lớn dần hơn và trở thành một thành công lớn hơn. Nhưng ta đã học được một điều, không thể có một thành công lớn từ thành công nhỏ, thành công lớn chỉ đến khi ta có nỗ lực lớn từ zero. Điểm lợi của những thành công nhỏ đó là nó tạo ra được niềm tin rằng ta có thể có được thành công lớn hơn... À, mà thường thì thành công nhỏ cũng mang về một lượng tiền nhỏ để ta trang trải và đầu tư cho thành công lớn hơn... Và chỉ có thế...
Ta dần dần cảm nhận được rằng, nếu ta không cố gắng từ bỏ chính mình, chính cái bẫy thành công mà ta tạo ra thì ta chẳng thể đi tới được nữa. Thành công mang lại cho ta nhiều thứ, nhưng không mang lại giọt nước mắt thất bại để tiếp tục làm đòn bẩy cho ta...
Chào tạm biệt năm cũ... Xin cảm ơn tất cả mọi người đã giúp ta trưởng thành hơn, những người đã bước qua cuộc đời ta, để lại cho ta một bài học đắt giá nào đó, và cả những người luôn theo dõi những bước chân của ta... Xin gửi lời cảm ơn chân thành tới anh Bằng đã luôn hâm nóng lòng nhiệt huyết của ta, cảm ơn những chiến hữu quen thuộc đã cùng ta sống chết hằng đêm cho một thành công đáng có, cảm ơn những người đã giúp đỡ và ngầm giúp đỡ ta để ta có được những bước tiến trong một năm qua...
Chúc tất cả mọi người năm mới hạnh phúc và đầy sức sống.
Điều cuối cùng mà ta tự nhắc mình là "stay hungry stay foolish".
PS: Tự nhiên nhớ tới câu đó và lên mạng tìm kiếm thử xem, thì thấy cái link này... Hay và gửi mọi người cùng xem http://www.youtube.com/watch?v=9wh2weD4YjY
Subscribe to:
Posts (Atom)