Ta sẽ làm gì đây, khi một trong những người bạn của ta lúc nào cũng đem ta ra làm một tấm bình phong mỗi khi có vấn đề gì đó? Cảm giác của ta thật sự khó chịu và mệt mỏi. Ta không khó chịu bởi vì những lời bêu xấu trước mặt mọi người, ta chỉ cảm thấy thật khó thở đó là thứ duy nhất ta nhận được từ sự tin tưởng của ta dành cho người đó. Cảm giác giống như bị phản bội, bị đâm lén sau lưng...
Ta chẳng thế nói điều đó cho bạn, bởi vì những lần trước đây, bạn đã lồng lộn lên mỗi khi ta nói điều gì đó "có hơi hám bất lợi" cho bạn. Và rồi từ đó trở đi, ta hoàn toàn im lặng cho bạn không phải lo sợ ta "bêu xấu". Nhưng giờ thì bạn lại quay lại "bêu xấu" ta... Giờ ta phải làm gì đây? Im lặng? Cười rộng lượng? Hay loại bỏ bạn khỏi cuộc chơi?
Tại sao ta và bạn lại rơi vào hoàn cảnh này? Ta cảm giác (chỉ là cảm giác của riêng ta thôi) rằng bạn đang ganh tị với những thành công nho nhỏ của ta. Bởi vì những thành công nho nhỏ của ta luôn được cấp trên quan tâm, còn bạn thì không được như thế. Nói trắng ra thì bạn không có những thành công nho nhỏ để được người ta khen ngợi. Nhưng điều đó có quan trọng đâu, quan trọng nhất vẫn là bạn tự cố gắng mà... Tại sao bạn lại không tự cố gắng để vượt qua những khó khăn hiện có của bạn, một khi con thuyền của bạn vững thì bạn mới có thể đạt tới những thành công mới được chứ... Tại sao bạn lại không nhận ra điều đó để mà cố gắng vươn lên? Thay vì cứ chĩa mũi súng vào ta?
Ngẫm lại mà cười... Cuộc sống đúng là cho ta những quả đắng ngắt thật... Và quả đắng nhất có lẽ là việc tiếp tục tin tưởng vào một con người... Có lẽ ta từ bỏ mất thôi...
Lại nói về vấn đề tin tưởng... Liệu ta có yêu cầu quá nhiều khi mong muốn một người cấp dưới mình làm một điều gì đó vì công việc? Chúng ta phải xử làm sao, phải nghĩ như thế nào khi người đó nói với ta rằng "ôi, cái này mình không làm được đâu"?
Với tình trạng như hiện tại thì chắc ta rời khỏi vị trí lead mất thôi... Chịu không thấu...
No comments:
Post a Comment