Viết cho 2 ngày team building ở The BCR vừa qua
Ta vẫn biết rằng trên con đường đời ta đi, sẽ gặp rất nhiều người, những người chỉ đến và đi một lần trong đời ta... Ta hiểu rằng phần lớn những người ta quen trong môi trường công việc đều là những người chỉ đến có một lần, và rồi họ sẽ đi mãi mãi, chẳng mấy người ta sẽ gặp lại lần hai... Nhưng điều đó có phải là rào cản? Cho ta, cho những người bạn và là đồng đội của ta. Không, chắc chắn là không rồi... Tại sao nó lại là rào cản chứ, bởi vì cuộc sống vốn dĩ vô tình như thế. Và mỗi người cũng chỉ có một cuộc sống để sống, để yêu thương và để dành cho nhau những điều tốt đẹp.
Người ta không có quyền lựa chọn nhiều thứ. Họ không thể chọn cha mẹ. Họ không thể chọn nơi sinh ra. Và dường như họ cũng khó có thể lựa chọn những người thầy, những người bạn... Nhưng người ta luôn có thể lựa chọn một lối sống cho mình. Ích kỉ hay rộng lượng. Cô độc hay có bạn đồng hành. Họ cũng chọn được những người mà họ yêu thương. Họ chọn được những việc mà họ thích... Và chuỗi những thứ không thể chọn và những chọn lựa của họ sẽ tạo ra con người của họ, cuộc sống của họ, và không ai giống ai cả.
Xin nói về những người đồng nghiệp của ta. Tuy ta và họ là những người khác nhau về nhiều thứ, đến với nhau tất cả cũng vì mục đích mưu sinh... Ồ, nếu vậy thì mối quan hệ này được gọi là "cộng sinh" thì phải. Vì ta cần họ và họ cũng cần ta. Chúng ta cần có nhau, để cùng sống, cùng chia sẻ và cùng trao cho nhau những nụ cười hạnh phúc.
Điều quan trọng hơn hết là không có một nụ cười giả tạo...
Trong một chuyến đi chơi mà tất cả mọi người đều vui vẻ. Và kể cho nhau những câu chuyện vui vẻ khi về nhà... Ồ, vậy là chuyến đi chơi này đã thành công tốt đẹp phải không nhỉ...
No comments:
Post a Comment