Hôm nay quả là một ngày lẫn lộn nhiều cảm xúc khác nhau, nhiều cung bậc khác nhau... Kể từ ngày ta đi làm tới giờ, chưa có ngày nào ta buồn như hôm nay, cũng chưa có ngày nào ta quậy vui như thế. Chưa có ngày nào là thất vọng về khả năng leadership của ta như thế, cũng chưa có ngày nào ta học được nhiều điều đến vậy. Chưa có ngày nào ta bực tới mức không muốn nói chuyện với ai cả, và cũng chưa có ngày nào ta được nhiều người quan tâm đến như vậy...
Cuộc sống là một cuộc chơi đầy thú vị và muôn sắc màu.
Thậm chí giờ đây ta chẳng còn biết mình thật sự muốn làm gì và có thể làm gì... Ngược lại với năm ngoái, ta luôn tự hào rằng ta kiểm soát được mọi thứ trong ta, từ tương lai sự nghiệp cho tới những cảm xúc bất chợt của mình. Tuy nhiên, giờ thì ta nhìn lại, thấy rằng năm ngoái mình nghĩ thật là trẻ con quá đi... Đúng là "đi làm không phải trò chơi của con nít".
Khi một người không chịu làm việc, ta thật sự rất tức giận. Và khi ta quyết định cho một người ra đi, ta lại muốn chia sẻ với người đó nhiều hơn... Ta hi vọng rằng người đó sẽ có một thành công tốt đẹp ở một môi trường khác và với một số người khác... Có lẽ ta làm chưa tốt, có lẽ công ty này chưa phù hợp... Đành vậy, chia tay để bớt đau khổ... Nhưng giờ đây thì ta thấy thật buồn, có lẽ vì ta sống quá tình cảm, có lẽ vì ta thật sự yêu thương những người quanh ta.
Hôm nay cũng là ngày tổ chức tiệc cuối năm... Và chúng ta đã có một buổi biểu diễn nhỏ, nhưng vui và ta rất hài lòng về nó... Chả bõ công tập dợt và thức đêm để tìm điệu nhảy... Cuối cùng thì buổi biểu diễn hoảng loạn, nhưng là một sự hoảng loạn theo đúng ý đồ của chúng ta: Tất cả mọi người đều tham gia, và tất cả mọi người đều vui... Ta đã xả hết công suất của mình, thực ra thì công suất của ta đã giảm một nửa do đi karaoke hôm qua, nhưng ta vẫn tung đến chút hơi cuối cùng... Mệt và vui... Và ta đã ngủ ngồi tại bàn tiệc... Hihi... Đó cũng là lần đầu tiên ấy nhỉ...
Hôm nay ta có một chuyện vui, đó là được vinh danh là nhân viên xuất sắc của năm 2012. Đó là một niềm vui lớn và đáng tự hào trong một hành trình dài mà ta đã theo đuổi... Và đó cũng là một điểm dừng tốt đẹp, giống như ta tìm được ốc đảo trong hành trình sa mạc, dừng lại, lấy sức, và lại tiếp tục cuộc hành trình... Vui...
Nhưng ta cũng chẳng thể nào kiểm soát được cảm xúc như ta luôn nghĩ vậy. Giờ thì ta thấy ta có những giới hạn của riêng mình, và hình như ta khiến cho những người bạn của mình thấy sợ và họ đã thật sự lo lắng cho ta... Điều này hoàn toàn không nên... Ta biết... Nhưng thật sự lúc đó ta không thể nào chia sẻ với họ những điều ấy được, vì ta sợ mình làm hoặc nói những thứ thiếu suy nghĩ... Và giờ ta ngồi và nghĩ lại... Ừ, hình như hôm nay những người bạn của ta rất quan tâm tới ta, và họ sẵn sàng chia sẻ với ta, đón nhận những điều không vui từ những chuyện cá nhân của ta. Đó là những người bạn tốt.
Ta chợt nghĩ... Trong cuộc đời, sẽ có nhiều người đến với ta, mang lại niềm vui trong chốc lát, rồi họ sẽ vĩnh viễn ra đi như chưa hề có cuộc chia ly... Điều đó cũng là một sự tất yếu của cuộc đời mà...
No comments:
Post a Comment