Chặng đường năm nay về quê quả là một chặng đường đầy mệt mỏi. Ta về lúc đã cần ngày, 28 ÂL, chỉ còn 2 ngày nữa là đến tết. Có lẽ năm sau nên thu xếp về sớm để có thể tận hưởng cảm giác thoải mái hơn...
Trên vé xe ghi giờ khởi hành là 5h30, sợ trễ nên ta và bạn gái cũng đi sớm để chờ... Và rồi đến 5h30 vẫn chưa thấy xe đâu, và có cả trăm người đứng chờ giống như ta... Hihi... Những ngày tết, năm nào cũng thế, chúng ta luôn chật vật với việc tìm kiếm một chiếc vé về quê, rồi sau đó là một quãng dài chờ đợi chiếc xe của ta khởi hành. Ta đã chờ 3 tiếng đồng hồ mới lên được xe, mọi thứ vẫn giống như thường lệ...
Tiếp theo quãng dài chờ đợi là một quãng lo âu, chiếc xe chạy ẩu bà con ạ... Nhưng hầu hết mọi người đã quá quen với việc này, họ vẫn yên tâm nằm ngủ. Lo lắng cũng chẳng được gì... Và điều vui nhất vẫn là tưởng tượng một cảnh an bình, với bà con hàng xóm thân thuộc. Điều đó thúc bách ta trở về quê, cũng là điều khiến ta quên đi những nỗi lo về an toàn. Thay vào đó là cái cảm giác xốn xang, ngày mai ta sẽ làm gì và sẽ gặp những ai nhỉ?
Một khoảnh khắc không làm nên lịch sử, nhưng lịch sử được tạo thành từ những khoảnh khắc
Monday, January 23, 2012
Sunday, January 15, 2012
Một ngày thật dễ chịu...
Hôm nay, nằm ngủ ở trong nhà, tự dưng cảm thấy hôm nay thật đẹp làm sao... Những cơn gió, đến từng đợt, thổi tung tấm màn che cửa sổ, lọt vào trong nhà... Mát lạnh...
Ta lại có cảm giác như mình đang đi lang thang ở những buổi chiều trên cánh đồng lúa quê ta... Mát rượi... Ta bỗng nhớ có những ngày ta lang thang trên những con đường đầy cây lá ở chốn Sài thành này... Cảnh thật là đẹp...
Ái chà... Thời gian gần đây ta dành nhiều thời gian cho công việc lắm thì phải... Chắc phải dành thời gian để du ngoạn và tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi thôi... Ta lại muốn đi xe đạp trên những cánh đồng đầy mùi sữa lúa... Ở quận 2 hồi trước ta có lần đi rồi đó thôi, có lẽ ta nên đi lang thang xuống Nhà Bè một lần xem...
Hihi... Cuộc đời vẫn đẹp sao...
Ta lại có cảm giác như mình đang đi lang thang ở những buổi chiều trên cánh đồng lúa quê ta... Mát rượi... Ta bỗng nhớ có những ngày ta lang thang trên những con đường đầy cây lá ở chốn Sài thành này... Cảnh thật là đẹp...
Ái chà... Thời gian gần đây ta dành nhiều thời gian cho công việc lắm thì phải... Chắc phải dành thời gian để du ngoạn và tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi thôi... Ta lại muốn đi xe đạp trên những cánh đồng đầy mùi sữa lúa... Ở quận 2 hồi trước ta có lần đi rồi đó thôi, có lẽ ta nên đi lang thang xuống Nhà Bè một lần xem...
Hihi... Cuộc đời vẫn đẹp sao...
Friday, January 13, 2012
Hành trình mới...
Lại một lần nữa, trong mơ màng của một giấc ngủ trưa, ta lại tràn dâng cảm xúc... Muốn viết...
Phải chăng cuộc đời của một người đều bị buộc chặt vào một thứ gọi là số phận? Có những lúc ta nghĩ như thế thật, nhưng có lúc ta tự giải thoát mình khỏi suy nghĩ ấy. Vì rằng mỗi người sinh ra, họ được đặt vào một điểm tựa ban đầu, có thể là thấp (khi ta là một người nghèo), cũng có thể là cao (khi ta sinh ra trong cảnh sung sướng). Nhưng rồi thứ mà khiến ta lớn lên lại ẩn chứa những sự lựa chọn. Mỗi người đều chỉ được lựa chọn một số ít lần mà thôi, ta lựa chọn và tiếp tục sống tiếp với sự lựa chọn đó, và rồi ta sẽ lại phải lựa chọn để tiếp tục sống.
Sự lựa chọn của ta nhiều lúc ẩn chứa rất nhiều sai lầm, nhưng biết làm sao được, vì không ai biết được đâu là đúng. Có điều ta phải luôn tin vào sự lựa chọn của mình... Người ta bảo "trong cái rủi có cái may" cũng đúng, điều quan trọng là ta có tiếp tục chung sống với cái mà người ta gọi lại rủi đó hay không thôi... Sống tiếp, tin rằng đó là đúng, thì có lẽ sẽ là "sau cơn mưa trời lại sáng" mà thôi.
Mỗi người sinh ra, đều có những khả năng riêng của mình. Nhưng dường như có nhiều người nhìn người khác, thán phục, và rồi chạy theo người khác, đánh mất chính mình... Người ta đã trở thành một cái bóng... phản chiếu một cách mờ nhạt. Nhưng có nhiều người khác, kiên trì theo đuổi quyết định của mình, phát triển khả năng độc nhất vô nhị của mình. Bạn có nghĩ rằng họ sẽ thành công? Tôi không biết, có điều tôi biết là dù cho họ có thất bại thì họ cũng sẽ luôn cười mãn nguyện...
Ta sẽ là ai trong thế giới này? Đôi lúc, ta cảm thấy nếu ta chết đi thì thế giới này sẽ có gì thay đổi? Chẳng có gì cả. Sự vận động của thế giới vẫn tiếp tục. Người buồn thì sẽ qua, người đau cũng sẽ hết... Mọi người sẽ lầm lũi bước tiếp trong hành trình dài kỳ của mình.
Tự nhiên ta nhớ đến một câu trong truyện mà ta đã đọc: "Người ta chết là khi nào? Đó không phải là khi bị bắn một phát xuyên tim. Đó không phải là khi bị chém đứt đầu. Cũng không phải khi uống thuốc độc. Người ta sẽ chết khi họ bị lãng quên"... Nếu bạn nghĩ rằng sự ra đi của bạn như là một hạt cát bị biến thành bụi, thì hẳn bạn đã sai, vì sẽ có nhiều người nhớ đến bạn lắm đấy... Và bạn sẽ không thể chết đi được...
"Người ta chết khi họ bị lãng quên"...
Phải chăng cuộc đời của một người đều bị buộc chặt vào một thứ gọi là số phận? Có những lúc ta nghĩ như thế thật, nhưng có lúc ta tự giải thoát mình khỏi suy nghĩ ấy. Vì rằng mỗi người sinh ra, họ được đặt vào một điểm tựa ban đầu, có thể là thấp (khi ta là một người nghèo), cũng có thể là cao (khi ta sinh ra trong cảnh sung sướng). Nhưng rồi thứ mà khiến ta lớn lên lại ẩn chứa những sự lựa chọn. Mỗi người đều chỉ được lựa chọn một số ít lần mà thôi, ta lựa chọn và tiếp tục sống tiếp với sự lựa chọn đó, và rồi ta sẽ lại phải lựa chọn để tiếp tục sống.
Sự lựa chọn của ta nhiều lúc ẩn chứa rất nhiều sai lầm, nhưng biết làm sao được, vì không ai biết được đâu là đúng. Có điều ta phải luôn tin vào sự lựa chọn của mình... Người ta bảo "trong cái rủi có cái may" cũng đúng, điều quan trọng là ta có tiếp tục chung sống với cái mà người ta gọi lại rủi đó hay không thôi... Sống tiếp, tin rằng đó là đúng, thì có lẽ sẽ là "sau cơn mưa trời lại sáng" mà thôi.
Mỗi người sinh ra, đều có những khả năng riêng của mình. Nhưng dường như có nhiều người nhìn người khác, thán phục, và rồi chạy theo người khác, đánh mất chính mình... Người ta đã trở thành một cái bóng... phản chiếu một cách mờ nhạt. Nhưng có nhiều người khác, kiên trì theo đuổi quyết định của mình, phát triển khả năng độc nhất vô nhị của mình. Bạn có nghĩ rằng họ sẽ thành công? Tôi không biết, có điều tôi biết là dù cho họ có thất bại thì họ cũng sẽ luôn cười mãn nguyện...
Ta sẽ là ai trong thế giới này? Đôi lúc, ta cảm thấy nếu ta chết đi thì thế giới này sẽ có gì thay đổi? Chẳng có gì cả. Sự vận động của thế giới vẫn tiếp tục. Người buồn thì sẽ qua, người đau cũng sẽ hết... Mọi người sẽ lầm lũi bước tiếp trong hành trình dài kỳ của mình.
Tự nhiên ta nhớ đến một câu trong truyện mà ta đã đọc: "Người ta chết là khi nào? Đó không phải là khi bị bắn một phát xuyên tim. Đó không phải là khi bị chém đứt đầu. Cũng không phải khi uống thuốc độc. Người ta sẽ chết khi họ bị lãng quên"... Nếu bạn nghĩ rằng sự ra đi của bạn như là một hạt cát bị biến thành bụi, thì hẳn bạn đã sai, vì sẽ có nhiều người nhớ đến bạn lắm đấy... Và bạn sẽ không thể chết đi được...
"Người ta chết khi họ bị lãng quên"...
Subscribe to:
Posts (Atom)