Sunday, December 25, 2011

Giáng Sinh

Đến hẹn lại lên, năm nào cũng thế, cứ mỗi dịp Giáng Sinh là người người náo nức mở tiệc, chúc mừng nhau, các cửa hàng cũng pha thêm không khí rộn ràng ở chốn Sài thành vốn đã rất náo nhiệt... Tình trạng kẹt xe, nặng đến mức các cảnh sát giao thông cũng chịu thua đứng nhìn, phải công nhận là cảnh sát giao thông nhà ta rất kiên nhẫn, đứng nghe tiếng ồn đô thị cả mấy tiếng đồng hồ mà không nóng, chẳng như các tay xế có 1 giây cũng sẵn sàng đánh nhau.

Tạm gác qua chuyện phố phường nhộn nhịp, ta trở về với không khí Giáng Sinh. Thuở bé, ta nghĩ rằng ông già tuyết là có thật, và những chuyến xe tuần lộc trên trời cũng có thật; khi lớn lên một tý ta nhận ra rằng đó chỉ là trò dụ con nít; nhưng bây giờ thì ta lại thấy giá như ông già tuyết có thật thì hay biết mấy. Con người ta luôn tồn tại những ước muốn và mộng mơ... Thả hồn theo mây và gió, và cả những câu chuyện cổ tích thần tiên... Đó không phải chỉ là những câu chuyện chỉ dành cho trẻ nít, nhưng đó là cách mà người ta truyền cho nhau sự mộng mơ...

Cuộc sống của con người có thể ví như một cái bong bóng, trong đó có vẽ một vòng tròn của ước mơ, một vòng tròn của mộng mị, một vòng tròn của đam mê, một vòng tròn của sự đánh giá,... và nhiều vòng tròn khác nữa. Theo thời gian, bong bóng sẽ lớn dần lên, và các vòng tròn ấy cũng sẽ lớn dần theo... Ừ, con người ta lớn lên, học được nhiều điều hơn, và cũng mơ mộng nhiều hơn.

Ta muốn tự dành cho ta một góc lặng, để suy ngẫm về những gì đã qua trong năm vừa rồi... À, ta lại nhớ đến một câu mà năm ngoái đột nhiên xuất hiện trong đầu ta: "Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt năm sau khấp khởi mừng"... "Năm sau"... Ừm, quả thật năm vừa qua là một năm đầy biến cố trong cuộc đời, nhưng cuối cùng thì mọi thứ đều rất tốt. Giờ thì ta có một công việc ổn định, và đầy sáng lạn ở phía trước, ta lại có thời gian để có thể làm những điều mà ta thích; chuyện tình cảm cũng rất yên bình, bạn bè thì rất tốt với ta... Đôi khi ta nghĩ, hình như ta đã được "cho" nhiều quá... Bài học một năm qua, quả là bài học đắt giá, khi ta chuyển mình từ sinh viên, sang một người đi làm với nỗi lo cơm-áo-gạo-tiền, mọi thứ dường như thay đổi. Trải qua một cuộc du hành thú vị từ việc lập nghiệp đến việc tự chọn cho mình một con đường để đi. Và thậm chí ta cảm thấy ta thật là may mắn vì gặp được những "quý nhân", sẵn sàng giúp đỡ ta, hay ta vô tình lượm lặt được những cuốn sách có giá trị... Tất cả đều sẵn sàng cho ta, như một bàn đạp để ta vút bay...

Tự thưởng cho mình một đoạn nhạc: "Đêm đông, lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá, nơi máng lừa..."

Friday, December 9, 2011

Mùa đông

Hôm nay đi làm...

Mới sáng ra gặp trời lạnh...

Ta biết mùa đông đã về...

Friday, December 2, 2011

Liệu cuộc đời có thể được viết bởi chữ "tình mẹ cha"

Hôm nay, trong giấc ngủ trưa mơ màng, tự nhiên ta lại nhớ về ba mẹ. Những con người bình thường, với một cuộc sống bình thường, trải qua biến động lịch sử hai chế độ...

Ta, người luôn sống với niềm tự hào, sẵn sàng lao lên phía trước với tất cả nhiệt huyết, đâm đầu vào những thứ mà ta đặt tên là "đam mê". Cuộc đời rồi sẽ đi về đâu? Ta biết rằng nếu giờ ta không lao theo các quyết tâm của mình, thì chẳng khi nào ta còn có thể thực hiện được nữa. Cơ hội chỉ đến có một lần, và cuộc đời cũng thế, ai cũng chỉ có một cuộc đời mà thôi. No retry.

Vậy thì sau đó thì sao? Ta sẽ trở thành con người thế nào? Cuộc sống tương lai, con đường phía trước của ta sẽ ra sao? Đâm đầu vào những thứ ta yêu thích, nhưng rồi ta sẽ được gì? Tiền hay sự thỏa mãn? Những thứ đó có thể làm nên cuộc đời ta ư, có thể giúp ta cảm thấy hạnh phúc?

Ngẫm về ba mẹ... Tự nhiên thấy rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là vô vị. Ngoại trừ những gì thuộc về gia đình và con cái... Giây phút hạnh phúc có lẽ là nhìn những đứa con lớn lên. Từ lúc nó còn được mẹ cho bú mớm, ngoe ngoe cái tay trước cái lúc lắc, và cười thích thú lạ lùng. Lúc nó biết đi, chạy lon ton và cười hồn nhiên... Rồi nó lớn lên... Có lúc nó bị đứt tay, chạy về. Có lúc nó bị đánh, nó khóc và chạy về. Có lúc nó bị mất dép, mếu máo rồi lại chạy về. Lúc nó khoe được 10 điểm, và cả lúc nó lén lút giấu bài làm 1 điểm của nó... Rồi nó lại lớn lên... Ăn nói ra vẻ chững chạc, nhưng có đôi lúc cũng mơ màng lắm lắm. Có lúc nó đi chơi thâu đêm, và cũng có lúc nó ủ rũ một mình... Rồi nó lớn lên nữa, nó đi vào đại học, còn để lại hai cặp vợ chồng "son".

Rồi đứa con lại lớn lên và trở thành cha mẹ... Cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn... Trong niềm vui và nước mắt... Những đứa con sẽ là cha mẹ, sẽ hiểu được cha mẹ của họ... Nhưng cuộc đời mà, "no retry", họ chẳng thể làm gì cho cha mẹ của họ nữa... Muôn đời là thế... Họ sẽ dành hết cho những đứa con và gia đình mà họ mới xây dựng...

Liệu cuộc đời có thể được viết bởi chữ "tình mẹ cha"?