Đến hẹn lại lên, năm nào cũng thế, cứ mỗi dịp Giáng Sinh là người người náo nức mở tiệc, chúc mừng nhau, các cửa hàng cũng pha thêm không khí rộn ràng ở chốn Sài thành vốn đã rất náo nhiệt... Tình trạng kẹt xe, nặng đến mức các cảnh sát giao thông cũng chịu thua đứng nhìn, phải công nhận là cảnh sát giao thông nhà ta rất kiên nhẫn, đứng nghe tiếng ồn đô thị cả mấy tiếng đồng hồ mà không nóng, chẳng như các tay xế có 1 giây cũng sẵn sàng đánh nhau.
Tạm gác qua chuyện phố phường nhộn nhịp, ta trở về với không khí Giáng Sinh. Thuở bé, ta nghĩ rằng ông già tuyết là có thật, và những chuyến xe tuần lộc trên trời cũng có thật; khi lớn lên một tý ta nhận ra rằng đó chỉ là trò dụ con nít; nhưng bây giờ thì ta lại thấy giá như ông già tuyết có thật thì hay biết mấy. Con người ta luôn tồn tại những ước muốn và mộng mơ... Thả hồn theo mây và gió, và cả những câu chuyện cổ tích thần tiên... Đó không phải chỉ là những câu chuyện chỉ dành cho trẻ nít, nhưng đó là cách mà người ta truyền cho nhau sự mộng mơ...
Cuộc sống của con người có thể ví như một cái bong bóng, trong đó có vẽ một vòng tròn của ước mơ, một vòng tròn của mộng mị, một vòng tròn của đam mê, một vòng tròn của sự đánh giá,... và nhiều vòng tròn khác nữa. Theo thời gian, bong bóng sẽ lớn dần lên, và các vòng tròn ấy cũng sẽ lớn dần theo... Ừ, con người ta lớn lên, học được nhiều điều hơn, và cũng mơ mộng nhiều hơn.
Ta muốn tự dành cho ta một góc lặng, để suy ngẫm về những gì đã qua trong năm vừa rồi... À, ta lại nhớ đến một câu mà năm ngoái đột nhiên xuất hiện trong đầu ta: "Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt năm sau khấp khởi mừng"... "Năm sau"... Ừm, quả thật năm vừa qua là một năm đầy biến cố trong cuộc đời, nhưng cuối cùng thì mọi thứ đều rất tốt. Giờ thì ta có một công việc ổn định, và đầy sáng lạn ở phía trước, ta lại có thời gian để có thể làm những điều mà ta thích; chuyện tình cảm cũng rất yên bình, bạn bè thì rất tốt với ta... Đôi khi ta nghĩ, hình như ta đã được "cho" nhiều quá... Bài học một năm qua, quả là bài học đắt giá, khi ta chuyển mình từ sinh viên, sang một người đi làm với nỗi lo cơm-áo-gạo-tiền, mọi thứ dường như thay đổi. Trải qua một cuộc du hành thú vị từ việc lập nghiệp đến việc tự chọn cho mình một con đường để đi. Và thậm chí ta cảm thấy ta thật là may mắn vì gặp được những "quý nhân", sẵn sàng giúp đỡ ta, hay ta vô tình lượm lặt được những cuốn sách có giá trị... Tất cả đều sẵn sàng cho ta, như một bàn đạp để ta vút bay...
Tự thưởng cho mình một đoạn nhạc: "Đêm đông, lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá, nơi máng lừa..."
No comments:
Post a Comment