Wednesday, September 25, 2019

Bình nhạc: Ngày chưa giông bão

Ca khúc thể hiện với giọng trầm buồn về một chuyện tình không biết đúng hay sai. Liên tiếp trong ca khúc, tình yêu được sánh với nhiều hình ảnh thiên nhiên hùng vĩ và trường tồn, giống như một tình yêu đã trải qua nhiều giông bão mà cứ ngỡ như chưa từng qua sóng gió nào. 



Anh là gió, và em là nước. Và tình yêu của ta như sóng vỗ trên mặt hồ, nơi gió và nước gặp nhau và hôn một nụ hôn bất tận như sóng không bao giờ buông mặt hồ.

Anh là thuyền, và em là bờ. Và dù cho mất bao nhiêu ngày tháng thuyền xa bờ ra khơi đi nữa, thuyền cũng sẽ về lại bến bờ đang ngày đêm đợi. Đó có phải là câu chuyện đã được dệt thành thơ không anh nhỉ?

Và anh xem em như đoá hoa, mỏng manh yếu đuối, nhưng đẹp thuần khiết, và đáng được anh nâng niu bằng tất cả yêu thương. Còn em xem anh như vầng trăng ngọc ngà trên cao, chiếu sáng con đường của em, và cho em động lực để bước đi... Bước đi cùng anh... Đi qua non ngàn... Em không để anh đi một mình nữa mà sánh bước cùng anh, mình cùng tự do như mây vàng trên trời, cứ để gió thổi đi. Em không sợ gì cả, em cũng chẳng cần gì cả... Chỉ có anh mà thôi.

Thế gian này ở đâu với em cũng là nhà. Vì anh chính là ngôi nhà ấm áp của em.

Chúng ta cứ bước đi cùng nhau như thế mãi, anh nhé!

Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng tươi đẹp.

Anh như là đám mây, để rồi khi đi qua thung lũng, có một thứ như là bóng đêm ghì bàn chân của anh xuống. Và anh phải một mình đối diện với nó, cố gắng vượt qua nó. Đời khiến anh uất nghẹn, chẳng thể luyến lưu với dòng đời xuôi ngược ấy. Em vẫn chẳng thể làm được gì, chỉ mong có thể làm nguôi đi nỗi lòng của anh.

Em muốn anh biết rằng, dù thế giới này có sụp đổ thì em cũng sẽ không rời bỏ anh, vì tình yêu của em vẫn vĩnh hằng như thế, và vẫn mãi thấy đau cho mỗi lần anh gục ngã. Như vậy chính là thấy đau vì vẫn còn thương đúng không? Thế thì anh vẫn chưa mất tất cả đâu, anh vẫn còn một thứ quan trọng nhất, để anh có thể vượt qua giông bão, biết đâu sau đó sẽ là những ngày tươi đẹp. Mạnh mẽ lên, anh ơi!

Và rồi anh đã lạc bước...

Anh đã chôn vùi mình trong những thứ đam mê tăm tối. Em tự hỏi con người ngày xưa mà em đã từng thân thuộc nay đâu rồi? Anh có còn nhớ tới em và những kỷ niệm chan hoà với em hay không?

Và liệu với vẻ ngoài lạnh băng cả tiếng khóc cười ấy, có khi nào con tim anh còn chút ấm nóng và thổn thức về một cuộc tình sâu đậm ngày xưa ấy? Chắc là có chứ, cớ sao anh cứ như ở nơi xa xôi vô lối thế?

Nếu mặt đất này níu giữ chúng ta trong cái mối tương quan gọi là trách nhiệm, thì hãy bay lên khỏi khỏi mặt đất... Anh nhé... Dù chỉ là bay trong một giấc mơ mà thôi.

Một giấc mơ kỳ lạ, mà ở đó anh vẫn là người yêu thương em chan hoà, và chúng ta quấn quít lấy nhau như những ngày đầu tiên.

Dẫu cho trần gian có cho anh nhiều đắng cay và thấm mệt với thất bại, thì em vẫn ở đó với anh. Cũng giống anh đã từng là ngôi nhà của em, em cũng muốn chở che cho anh khi anh gục ngã, và tìm một nơi nương náu.

Em sẽ mãi là nhà của anh trở về.

Dẫu anh có đi xa, vượt qua muôn ngàn thung lũng, và bóng đêm nặng nề phủ lên lối anh đi. Dẫu cho đời có khiến anh chẳng còn nhiều luyến lưu gì và muốn vứt hết tất cả.

Thì em vẫn muốn ở bên anh, chỉ là để lau dần nước mắt của anh mà thôi.

Chẳng cần quan trọng chuyện chúng ta yêu nhau là sai hay là đúng, chỉ cần biết rằng em còn thấy đau là em còn thương anh...

Vì thế hãy cứ bước tiếp, cùng nhau, vượt qua những ngày giông bão. Để đến nơi hết muộn sầu.

Cuộc đời là như thế mà...

Lúc thì phải mạnh mẽ vượt qua thung lũng rộng lớn. Lúc thì phải chống chọi lại bóng đêm đang ghì chân chúng ta. Lúc thì cuộc đời đầy đưa chúng ta vào bước đường cùng mà chẳng ai còn luyến lưu gì cả. Và em chỉ mong được giúp anh gạt nước mắt qua một bên.

Anh cũng không nên tự vấn rằng ta yêu là sai hay đúng. Điều đó thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ có một điều quan trọng mà thôi: Rằng chúng ta còn thấy đau đáu về nhau là vẫn còn yêu nhau.

Giông bão ngày hôm nay rồi sẽ tan đi mà thôi. Sau cơn giông trời lại sáng mà, biết đâu chúng ta sẽ đi đến nơi của những ngày xưa ấy.

Những ngày mà anh là gió vĩnh cữu và em là nước mênh mang.

Hết muộn sầu...