Sunday, May 10, 2020

Thêm một giấc mơ kết thúc bằng một giai điệu

Vẫn như những giấc mơ trước, tôi có thể nhớ đại khái câu chuyện, nhưng không thể nào nhớ được nguyên văn bài thơ hoặc bài hát, mặc dù đã cố gắng nghe đi nghe lại mấy lần (tôi có lucid dream, nên thường chủ động điều khiển được giấc mơ của mình).


Câu chuyện lần này khá thú vị.


Nội dung giấc mơ (đã được biên tập lại cho câu cú mạch lạc)


Tôi và cậu là bạn thân từ bé, gia đình tôi và gia đình cậu cũng rất thân nhau. Tôi thì gia cảnh bình thường, còn bố cậu là sĩ quan quân đội cao cấp. Cấp bậc không quan trọng, nhưng bố cậu rất nghiêm khắc.


Ngày cưới của cậu, có khi tôi là người vui nhất. Không vui sao được khi cô dâu là bạn rất thân thời đại học của tôi. Không vui sao được khi chính tôi là mắc xích quan trọng trong mối lương duyên ấy, vì ngày xưa nhờ cậu đi chơi với tôi thường xuyên mà được gặp cô ấy.


Mọi thứ cứ êm đềm trôi, cho đến một ngày, cậu phạm tội. (Ghi chú: Sau giấc mơ, tôi không nhớ là tội gì, chỉ biết là nó không nặng lắm, nhưng rất nặng đối với truyền thống gia đình của cậu). Cậu sợ, cậu tìm đến tôi, và mong muốn sắp xếp một cuộc chạy trốn.


Tôi xiêu lòng, và tôi đã giúp cậu. Nhưng cậu đi chỉ một mình, để lại cả vợ lẫn con.


Vài tháng sau, trong một bữa chiêu đãi ở gia đình cậu (cũng không nhớ là dịp gì nhưng có rất nhiều sĩ quan và lính tham dự). Khi tiếng nhạc xập xình gần kết thúc, tôi mới có dịp ngồi lại với vợ cậu trên ghế đá trong vườn nhà, vì cô ấy muốn nghe tôi kể về những dự án của tôi, những thứ mà cô đã bỏ lại phía sau từ khi lấy chồng (note: cô ấy học cùng ngành với tôi, nên có chung mối quan tâm).


Trong lúc ngà ngà say, tôi vô tình tiết lộ rằng tôi biết chồng cô ấy ở đâu. Túm lấy tay áo tôi, nước mắt bùng nổ, âm thanh nhỏ vì sợ người khác nghe thấy nhưng khiến tôi hoàn toàn tỉnh rượu... Cô ấy muốn gặp chồng.


Ngày hôm sau, tôi lẳng lặng đến nhà cậu, và lại lén lén lút lút, cô ấy mang theo một túi xách nhỏ, và đi.


Lái xe, tôi ngoái nhìn phía sau, không thấy cô ấy, vì cô ấy chọn ghế ngay sau lưng tôi. Nhưng tôi biết chắc chắn là cô ấy đang khóc. Và tôi cũng biết cô ấy không muốn tôi biết điều này, nhưng làm sau giấu được, tôi là người bạn rất thân của cô ấy mà.


Tôi cũng để mặc cho cô ấy âm thầm khóc. Tôi chỉ chưa hiểu được lý do vì sao cô ấy khóc. Đó là nước mắt của người vợ, uất ức vì chồng bỏ đi mà không nói lời nào. Hay đó là nước mắt của người mẹ, chợt nghĩ tới cảnh đứa con 7 tuổi ngẩng đầu hỏi bà: "Nội ơi, mẹ đâu hả nội?"


Đến lúc này, câu chuyện kết thúc với màn hình kết thúc một tập phim (cứ như là lúc đầu tới giờ chỉ là cảnh trong phim). Và đây là ca khúc nền, mà tôi cứ phải cố gắng nghe đi nghe lại cho thuộc khi tỉnh giấc mơ:


Mẹ, là mẹ hiền yêu dấu, luôn dõi theo con từng bước con đi trên đường đời của con.

Mẹ, là mẹ hiền yêu dấu, luôn đau cho con những gánh ước mơ mà con mãi nhọc tâm.

(.....)


ĐK

Rồi một đêm, con chim sâu thấy (thật) miên man, (Note: trước đó có câu mô tả người con như chú chim sâu)

Bước lang thang, không ai bên, chỉ ánh đèn.

Lạnh căm căm, như những hôm làm bánh chưng,

(....)

Nước mắt con cứ chực trào ra.


Thay lời kết


Khi tỉnh giấc, tôi không hẳn quan tâm đến câu chuyện kia, tôi chỉ quan tâm đến lời bài hát. Và chợt nhận ra, hôm nay là ngày của mẹ.

Saturday, April 4, 2020

Hoang tàn

Tôi cũng muốn viết vài dòng để ghi nhớ lại những ngày này, những ngày mùa dịch coronavirus từ Vũ Hán đi vào cao điểm ở Úc. Đặc biệt là Sydney, tình hình có vẻ căng thẳng từng ngày. Chính quyền càng lúc càng thắt chặt các biện pháp kiểm soát. Thỉnh thoảng thấy cảnh sát đi tuần, và mức phạt 1000 AUD cho những ai vi phạm lệnh phong toả. Rất nhiều cửa hàng đóng cửa.

Những điều này khiến cho không khí vốn ít náo nhiệt ở Bankstown càng thêm u ám. Có cảm tưởng như ngày tận thế sắp đến nơi rồi.

Hôm nay trời gió. Gió khá mạnh. Gió rung cây, oằn cả cành và lá. Tiếng rì rào cứ như sóng biển vỗ bờ. Sáng sớm nay trời mưa. Cái lành lạnh sau mưa khiến cho gió càng thêm réo rắt.

Ừ nhỉ, Sydney đang vào mùa thu. Mùa thu lành lạnh, và lá đã bắt đầu rơi.

Mùa thu lá đỏ, rụng khắp đường, gió tốc lá bay lên trên con đường vắng tiếng xe, và giữa một khu công viên có chỗ đậu xe rộng lớn mà như chốn không người.

Nếu như cách đây không lâu, những nơi này vẫn là sân chơi của con nít, hoặc là chỗ người ta ngồi ghế và trò chuyện, thì giờ đây vắng teo. Chỉ thỉnh thoảng có một vài bóng người lặng lẽ đi. Chắc cũng đi ra chợ/siêu thị như mình.

Chợt nhớ tới cái hình về ngày tận thế mà mắc cười.


Phụ đề tiếng Việt cho ai không biết:

Bên trái là ngày tận thế được người ta nghĩ đến. Sẽ có những trận chiến giữa con người với zombie hay là những cuộc chiến giữa phe này phe kia.

Bên phải là hình ảnh giữa mùa dịch, khi ai nấy đều đóng cửa, và nỗi sợ vô hình xâm chiếm toàn thế giới mang tên virus.

Ý nghĩa của tấm hình là kịch bản tận thế trong tương lai có thể không phải là chiến tranh hay thảm hoạ thiên nhiên, mà rất có thể chỉ là một con virus bé đến mức không thể nhìn thấy.

Tái bút: Ngày này năm ngoái, định trong đầu năm nay sẽ dẫn cả gia đình đi xem lá vàng rơi. Có vẻ không thành hiện thực rồi.


Sunday, March 29, 2020

Một bài hát cực hay trong một giấc mơ

Tức chết! Nửa đêm đang ngủ, bỗng nghe một bài hát rất hay, rất du dương, muốn nghe cho thuộc mà không được, chỉ nhớ câu điệp khúc có đoạn:

Này đây tiếng trống,
Tiếng trống làng quê,
Làng quê yêu dấu, đong đưa du dương tiếng lúa trổ bông
....

Câu chuyện xuất phát từ một vị thần đánh trống trong một bức tranh, phong cách có vẻ giống tranh Đông Hồ hoặc tranh Nhật Bản (có những đường tròn, và người thì cứ ngửa mặt nằm ngang). Rồi có ai đó hỏi thần đó đánh trống để làm gì, và người kia trả lời: Đó thật ra là vị thần vụ mùa và có một dân ca thế này...

Tức chết mất! Biết là ngủ dậy sẽ quên mất, cố gắng không thức giấc, cố gắng nghe thêm cho thuộc, và đã nghe 2 lần. Cuối cùng bị một cái gì đó khiến mình thức dậy, và quên mất tiêu bài hát.

Note thêm về nội dung giấc mơ còn nhớ: Mình đang đuổi theo một ai đó (không nhớ nguyên nhân, chỉ biết đó là kẻ xấu), thì gặp 2 đứa trẻ chạy xe đạp bị té trên đường. Con em khóc dữ quá, khiến mình dừng lại và dỗ phụ thằng anh, cho con bé kẹo mút (tự nhiên xuất hiện kẹo mút, haha, mơ mà). Sau đó, mình nhìn thấy cái trống rung con bé cầm đẹp quá, mượn xem thử thì phát hiện ra có hình một vị thần đánh trống trên mặt. Tự nhiên xuất hiện 2 người nữ, một người hỏi vị thần đó là ai, người kia trả lời là thần mùa vụ và bắt đầu hát. Đột nhiên xuất hiện cả một dàn đồng ca cùng hát với cô ta. Còn mình thì lượn lờ nhìn theo những bông lúa, ngắm nhìn chúng cận cảnh, từ lá xanh thành vàng, và từ bông lúa mới đớm trổ đến khi kết thành hạt gạo.