Một cái Macbook, đó là một mong ước từ thời đại học của ta. Không phải vì ta thích đồ sang, nhưng ta muốn trải nghiệm nhiều hơn. Ta đã xài rất quen thuộc với Windows, với Ubuntu, với Server Linux, và chỉ có máy Mac là chưa bao giờ đụng tới... Hồi ấy, ta định rằng sau 1 năm đi làm ta sẽ có được một cái máy Mac, bằng chính sức lao động của mình. Nhưng cũng vì dòng đời khốc liệt, ta chưa bao giờ để dành tiền được, và vì thế mà mong ước thời đại học đó bị gác sang một bên, nhường chỗ cho mong ước có đủ tiền để làm đám cưới...
Và rồi thứ 5 tuần trước, sếp hỏi có muốn xài Macbook không... Tự nhiên mong ước thuở xưa ấy bỗng dưng trỗi dậy, và ta cảm thấy hạo hực mong muốn trải nghiệm máy Mac, tất cả những cảm xúc thời ấy bỗng dưng trở về. Đột ngột và choáng ngợp... Và rồi nhanh chóng thôi, ta được cấp cho một cái MacBook Pro, dĩ nhiên là của một người khác họ nghỉ làm nên ta được chuyển giao. Hàng brand-new thật sự không quan trọng với ta, vì ta chỉ mong muốn trải nghiệm một cái gì mới. Và ta cũng dành 3 ngày để mày mò và sử dụng nó...
Lần đầu tiên lúc nào cũng khó khăn. Đến bây giờ ta cũng còn khó chịu vì không có nút delete kiểu Windows/Ubuntu (delete forward, chứ không phải delete backward), và không có nút home và end, muốn bấm phím copy/cut/paste thì phải dùng ngón cái để giữ command thay vì dùng ngón út giữ nút control. Đúng ra nó đã thay đổi các sử dụng máy tính của ta từ trước tới giờ, không biết nó có thật sự tốt hay không, nhưng giờ thì ta đang dần dần làm quen với nó.
Hôm nay đã là hơn 1 tuần ta sử dụng máy MacBook này rồi... Đúng là cảm giác nó khác hẳn với những lần sử dụng laptop trước đây... Cảm giác giờ đây là ta muốn xài nó, thật sự muốn xài nó mọi lúc và trong công việc cũng như những lúc giải trí. Có lẽ ta bắt đầu nghiện nó rồi. Như vậy cũng chẳng sao, vì giờ đây nó giúp cho ta nhiều trong công việc của mình. Ta không biết vì sao ta lại muốn xài nó nhiều đến thế, việc này không giải thích được, và chắc cũng chẳng cần phải giải thích, quan trọng là nó đang giúp ta tiến bộ hơn...
Thôi, "tám" như thế đủ rồi, ta thử điểm qua các điều mà ta muốn cũng như những thứ ta làm được:
1. Đi khoe với những người bạn thân nhất của mình => PARTIAL
2. Cài đặt các phần mềm hỗ trợ làm việc và giải trí => DONE
3. Sử dụng nó để pair programming => DONE
4. Tra cứu các trang web mà các ứng viên đã làm được (trong lúc phỏng vấn) => DONE
5. Thử khả năng coding của ứng viên trong lúc phỏng vấn => DONE
6. Viết các tài liệu trong công việc => PARTIAL
7. Sử dụng trong quán cafe (nơi mà ta thường ngồi suy nghĩ những giải thuật phức tạp) => NOT YET
8. Coding "trên mây" => NOT YET
9. Viết blog => CURRENTLY
10. Sử dụng trong các cuộc họp => DONE
11. Đọc tài liệu => PARTIAL
12. Ghi chú => DONE
13. Lên kế hoạch cá nhân => NOT YET
14. Sử dụng chức năng lịch/todo => NOT YET
15. Xem phim/nghe nhạc => DONE
16. Chơi game => NOT YET
17. Anything else => PARTIAL
Yup. Ta còn có thể làm gì với cái máy Mac này nhỉ? Phân lớn số đó cũng là tất cả những gì mà ta đã làm với laptop của ta, có lẽ ta cũng chưa thấy có một mục đích nào khác hơn nữa... Xài thêm một thời gian nữa, chắc ta học được nhiều điều mới mẻ hơn... Hi vọng như thế... Hihi...
Một khoảnh khắc không làm nên lịch sử, nhưng lịch sử được tạo thành từ những khoảnh khắc
Sunday, December 30, 2012
Saturday, December 15, 2012
Mẹ ơi! Con khóc rồi nè...
Đây là lần đầu tiên cũng có thể là lần duy nhất ta nghe hoài một bài hát mà mãi không thuộc...
Từ trước tới giờ, ta luôn tự hào rằng ta có thể nghe là nhớ bài hát trong 2 lần nghe và hát theo. Nhưng chỉ với một bài hát, ta chẳng thể nào thuộc được dù chỉ một đoạn đầu tiên, dù cho đã nghe đến hơn hai chục lần... Có lẽ vì bài hát quá xúc động, khiến ta không thể tập trung vào lời bài hát nữa, ta chỉ có thể nhớ tới những ý nghĩa của bài hát, và nhớ tới Mẹ...
Ta dường như thấy cả một quãng đời của mình, dưới góc nhìn của một người mẹ... Đó là bài "Nhật ký của mẹ".
Ta chưa bao giờ biết được lúc ta còn ở trong bụng mẹ thì sẽ như thế nào nhỉ? Rồi khi ta được sinh ra, rồi ngày ta biết nói những tiếng đầu tiên, đó là tiếng "Mẹ" và tiếng "Ba". Rồi khi ta biết đi, bước những bước trên đường đời. Rồi khi ta được cho đồ chơi, ta vui lắm, suốt ngày cặm cụi, và rồi ta ném đồ chơi vì một lý do gì đó, mẹ nhẹ nhàng nhặt lại và cười với ta... Vậy là ta thích, ta lại ném đồ chơi đi, và cười vui vì mẹ lại nhặt lại...
Thuở bé, ta hay chơi với những đứa bạn trong xóm, những trò nghịch ngợm. Có những lần ta vấp ngã, đau lắm, khóc hu hu và chạy về méc mẹ. Lần khác ta bị một đứa nào đó lấy mất dép, ta lại lon ton chạy về với mẹ, mẹ la ta nhiều lắm, nhưng rồi lát sau mẹ lại chạy lên chợ để mua một đôi dép khác...
Ngày đầu tiên đến trường, ta chẳng nhớ hình ảnh của mẹ, vì ta rất sợ... Sợ phải rời xa vòng tay bao bọc của mẹ, gặp những người thật lạ... Và ta chỉ muốn được chạy về với mẹ... Và ta khóc "Ứ chịu đâu!"
Những hôm ôn bài thi, miệt mài đến 2-3h sáng. Và mẹ mang lên cho ta vài lon nước, hoặc trà nóng... Rồi ta lại ngủ gật, ta ngủ nhưng mẹ không ngủ, mẹ nhẹ nhàng bồng ta lên giường và đắp chăn cẩn thận...
Tuổi thơ rồi cũng trôi qua nhanh, ta có những người bạn gái mà ta thích, thể hiện tình cảm của mình đủ mọi cách... Nhưng rồi chẳng có gì xảy ra cả, mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn, chỉ còn mình ta buồn...
Ta đi vào đại học, cuộc đời rộng mở... Ta cuốn theo cuộc đời, và ta quên mất mẹ... Ta học được nhiều điều từ cuộc sống. Ta lao theo công việc, thăng tiến nhiều hơn trên đừơng đời...
Những khoảng thời gian nhỏ, ta trở về nhà. Nhà mình bỗng mở đại tiệc, và thời khắc nhỏ nhoi đó, nhà mình vui với những tiếng cười... Và ta chợt nhận ra, khi ta vào lại Sài thành thì nhà mình sẽ buồn lắm nhỉ... Sẽ chỉ còn "cặp vợ chồng son" mà thôi... Lặng lẽ...
Ngẫm lại thì ta chẳng biết gì về mẹ cả... Mẹ thích gì nhỉ? Mẹ thèm ăn món gì nhỉ? À, thậm chí mẹ bao nhiêu tuổi mà ta cũng chưa biết... Ta thành người vô tâm với mẹ thật rồi...
Càng nghe bài hát, ta lại càng thương mẹ... Và trong buổi sáng ngày thứ bảy này, ta ngồi một mình trên công ty, và khóc hu hu... Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm...
Từ trước tới giờ, ta luôn tự hào rằng ta có thể nghe là nhớ bài hát trong 2 lần nghe và hát theo. Nhưng chỉ với một bài hát, ta chẳng thể nào thuộc được dù chỉ một đoạn đầu tiên, dù cho đã nghe đến hơn hai chục lần... Có lẽ vì bài hát quá xúc động, khiến ta không thể tập trung vào lời bài hát nữa, ta chỉ có thể nhớ tới những ý nghĩa của bài hát, và nhớ tới Mẹ...
Ta dường như thấy cả một quãng đời của mình, dưới góc nhìn của một người mẹ... Đó là bài "Nhật ký của mẹ".
Hãy đọc tiếp cùng với việc nghe bài hát này, http://www.youtube.com/watch?v=CM5Slb5QROs
Ta chưa bao giờ biết được lúc ta còn ở trong bụng mẹ thì sẽ như thế nào nhỉ? Rồi khi ta được sinh ra, rồi ngày ta biết nói những tiếng đầu tiên, đó là tiếng "Mẹ" và tiếng "Ba". Rồi khi ta biết đi, bước những bước trên đường đời. Rồi khi ta được cho đồ chơi, ta vui lắm, suốt ngày cặm cụi, và rồi ta ném đồ chơi vì một lý do gì đó, mẹ nhẹ nhàng nhặt lại và cười với ta... Vậy là ta thích, ta lại ném đồ chơi đi, và cười vui vì mẹ lại nhặt lại...
Thuở bé, ta hay chơi với những đứa bạn trong xóm, những trò nghịch ngợm. Có những lần ta vấp ngã, đau lắm, khóc hu hu và chạy về méc mẹ. Lần khác ta bị một đứa nào đó lấy mất dép, ta lại lon ton chạy về với mẹ, mẹ la ta nhiều lắm, nhưng rồi lát sau mẹ lại chạy lên chợ để mua một đôi dép khác...
Ngày đầu tiên đến trường, ta chẳng nhớ hình ảnh của mẹ, vì ta rất sợ... Sợ phải rời xa vòng tay bao bọc của mẹ, gặp những người thật lạ... Và ta chỉ muốn được chạy về với mẹ... Và ta khóc "Ứ chịu đâu!"
Những hôm ôn bài thi, miệt mài đến 2-3h sáng. Và mẹ mang lên cho ta vài lon nước, hoặc trà nóng... Rồi ta lại ngủ gật, ta ngủ nhưng mẹ không ngủ, mẹ nhẹ nhàng bồng ta lên giường và đắp chăn cẩn thận...
Tuổi thơ rồi cũng trôi qua nhanh, ta có những người bạn gái mà ta thích, thể hiện tình cảm của mình đủ mọi cách... Nhưng rồi chẳng có gì xảy ra cả, mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn, chỉ còn mình ta buồn...
Ta đi vào đại học, cuộc đời rộng mở... Ta cuốn theo cuộc đời, và ta quên mất mẹ... Ta học được nhiều điều từ cuộc sống. Ta lao theo công việc, thăng tiến nhiều hơn trên đừơng đời...
Những khoảng thời gian nhỏ, ta trở về nhà. Nhà mình bỗng mở đại tiệc, và thời khắc nhỏ nhoi đó, nhà mình vui với những tiếng cười... Và ta chợt nhận ra, khi ta vào lại Sài thành thì nhà mình sẽ buồn lắm nhỉ... Sẽ chỉ còn "cặp vợ chồng son" mà thôi... Lặng lẽ...
Ngẫm lại thì ta chẳng biết gì về mẹ cả... Mẹ thích gì nhỉ? Mẹ thèm ăn món gì nhỉ? À, thậm chí mẹ bao nhiêu tuổi mà ta cũng chưa biết... Ta thành người vô tâm với mẹ thật rồi...
Càng nghe bài hát, ta lại càng thương mẹ... Và trong buổi sáng ngày thứ bảy này, ta ngồi một mình trên công ty, và khóc hu hu... Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm...
Sunday, December 9, 2012
Hãy hạnh phúc bạn nhé!
Hãy đọc bài này với bài hát Love to be loved by you: http://www.nhaccuatui.com/mv/love-to-be-loved-by-you-marc-terenzi.PpVsLqYrPzrD.html
Ta học cùng trường và cùng khoa với bạn, nhưng ta không quen với bạn cho tới khi ta với bạn tham gia Mùa hè xanh năm ấy. Ta với bạn sống cùng trong một nhà, nhưng sự khởi đầu ta không thân quen với bạn lắm, cho tới khi chúng ta có cái gọi là "Ban nhạc đường phố"... Ồ, hẳn thời khắc xuất hiện cái "Ban nhạc đường phố" đó là khi ta với bạn nghĩ ra bài hát "một con vịt"
Đó là một sự kết hợp hoàn hảo giữa bài hát "Một con vịt" và bài hát "Anh muốn sống bên em trọn đời". Và rồi khúc hát vớ vẩn đó nổi tiếng trong đám Mùa hè xanh, nó được "biểu diễn" ở khắp mọi nơi, từ chỗ làm việc/dạy học đến ngoài đường, thính giả phủ rộng từ đám con nít đến... mấy con chó và con dê, bất kể trời nắng hay trời mưa... Có những hôm trời mưa tầm tã, cả đám vừa ướt như chuột vừa choàng vai nhau chậm rãi hát trong mưa... À, bài hát được hát nhiều nhất có lẽ là bài "Tình bạn" và "Cho bạn cho tôi", đó là bài hát yêu thích của thằng "răng thỏ". Nói tới nó là nhớ tới bài Miền cát trắng (nhảm thật! Trời đang mưa mà hát bài Miền cát trắng).
Và rồi ta với bạn thân nhau, thân nhau lắm lắm... Đi đâu cũng có nhau... Có nhiều hôm đi bộ mấy cây số, hai đứa vừa đi vừa hát, và kể nhau nghe về những người bạn, kể cả chuyện tư tưởng cá nhân và cả chuyện cuộc đời và sự nghiệp.
Và rồi thời Mùa hè xanh cũng qua đi, chỉ trong thời gian ngắn ta biết rằng bạn đã chia tay người yêu. Đó là thời khắc rắc rối nhất rồi... Và ta thấy bạn lao đầu vào những mục tiêu khác, cố gắng quên đi những chuyện buồn cá nhân đó. Sáu tháng sau, hai người quay lại, và hai người hiểu nhiều hơn trước. Chúng ta đã trưởng thành nhiều hơn, qua nhiều chuyện. Những chuyện mà giờ đây, ta không thích nhắc lại nữa... Con người lúc nào cũng cố gắng quên đi những chuyện mà họ cố gắng né tránh, và khơi gợi những chuyện buồn...
Cách đây 2 tuần, ta đứng bên cạnh bạn, trong nhà thờ, chứng kiến bạn bước lên bàn thờ tay trong tay với người bạn đời của bạn... Và ta cầu nguyện... Vậy là bạn đã tiến đến bước cuối cùng trong chặng đường tìm kiếm một nửa của mình, và đó là chặng đầu tiên cho cuộc sống hôn nhân. Hẳn là bạn rộn ràng lắm. Ta thấy ánh mắt hạnh phúc của bạn. Mong tình yêu của Chúa sẽ phù hộ cho bạn, cho mối tình của bạn và cho cả người bạn đời của bạn. Và cũng cầu xin Chúa cho bạn và người bạn của bạn được tràn đầy niềm tin, để cùng bước và cùng vượt qua muôn vàn khó khăn... mà vẫn chân tình với nhau... như những ngày đầu và những ngày "sau cơn bão giông"...
Và mới ngày hôm qua, ta lại được chứng kiến bạn và người bạn đời của mình bước đi trên bờ biển, bên nhau... Rồi đây, bạn sẽ ra khơi, cưỡi lên những con sóng mới với đầy những khó khăn, và mong rằng bạn sẽ vượt qua nó dễ dàng, bởi vì giờ đây bạn không còn phải chiến đấu lặng lẽ và một mình. Ngày nào cũng như ngày hôm nay nhé... Hôm qua, khi chào tạm biệt, ta bắt tay, và thầm chúc "Hãy sống mạnh mẽ và hạnh phúc, và hãy chăm sóc tốt người bạn đời của bạn nhé, ta thương bạn ấy lắm đấy!"
Ta học cùng trường và cùng khoa với bạn, nhưng ta không quen với bạn cho tới khi ta với bạn tham gia Mùa hè xanh năm ấy. Ta với bạn sống cùng trong một nhà, nhưng sự khởi đầu ta không thân quen với bạn lắm, cho tới khi chúng ta có cái gọi là "Ban nhạc đường phố"... Ồ, hẳn thời khắc xuất hiện cái "Ban nhạc đường phố" đó là khi ta với bạn nghĩ ra bài hát "một con vịt"
Một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng ... "anh muốn sống bên em trọn đời ..."
Đó là một sự kết hợp hoàn hảo giữa bài hát "Một con vịt" và bài hát "Anh muốn sống bên em trọn đời". Và rồi khúc hát vớ vẩn đó nổi tiếng trong đám Mùa hè xanh, nó được "biểu diễn" ở khắp mọi nơi, từ chỗ làm việc/dạy học đến ngoài đường, thính giả phủ rộng từ đám con nít đến... mấy con chó và con dê, bất kể trời nắng hay trời mưa... Có những hôm trời mưa tầm tã, cả đám vừa ướt như chuột vừa choàng vai nhau chậm rãi hát trong mưa... À, bài hát được hát nhiều nhất có lẽ là bài "Tình bạn" và "Cho bạn cho tôi", đó là bài hát yêu thích của thằng "răng thỏ". Nói tới nó là nhớ tới bài Miền cát trắng (nhảm thật! Trời đang mưa mà hát bài Miền cát trắng).
Và rồi ta với bạn thân nhau, thân nhau lắm lắm... Đi đâu cũng có nhau... Có nhiều hôm đi bộ mấy cây số, hai đứa vừa đi vừa hát, và kể nhau nghe về những người bạn, kể cả chuyện tư tưởng cá nhân và cả chuyện cuộc đời và sự nghiệp.
Và rồi thời Mùa hè xanh cũng qua đi, chỉ trong thời gian ngắn ta biết rằng bạn đã chia tay người yêu. Đó là thời khắc rắc rối nhất rồi... Và ta thấy bạn lao đầu vào những mục tiêu khác, cố gắng quên đi những chuyện buồn cá nhân đó. Sáu tháng sau, hai người quay lại, và hai người hiểu nhiều hơn trước. Chúng ta đã trưởng thành nhiều hơn, qua nhiều chuyện. Những chuyện mà giờ đây, ta không thích nhắc lại nữa... Con người lúc nào cũng cố gắng quên đi những chuyện mà họ cố gắng né tránh, và khơi gợi những chuyện buồn...
Cách đây 2 tuần, ta đứng bên cạnh bạn, trong nhà thờ, chứng kiến bạn bước lên bàn thờ tay trong tay với người bạn đời của bạn... Và ta cầu nguyện... Vậy là bạn đã tiến đến bước cuối cùng trong chặng đường tìm kiếm một nửa của mình, và đó là chặng đầu tiên cho cuộc sống hôn nhân. Hẳn là bạn rộn ràng lắm. Ta thấy ánh mắt hạnh phúc của bạn. Mong tình yêu của Chúa sẽ phù hộ cho bạn, cho mối tình của bạn và cho cả người bạn đời của bạn. Và cũng cầu xin Chúa cho bạn và người bạn của bạn được tràn đầy niềm tin, để cùng bước và cùng vượt qua muôn vàn khó khăn... mà vẫn chân tình với nhau... như những ngày đầu và những ngày "sau cơn bão giông"...
Và mới ngày hôm qua, ta lại được chứng kiến bạn và người bạn đời của mình bước đi trên bờ biển, bên nhau... Rồi đây, bạn sẽ ra khơi, cưỡi lên những con sóng mới với đầy những khó khăn, và mong rằng bạn sẽ vượt qua nó dễ dàng, bởi vì giờ đây bạn không còn phải chiến đấu lặng lẽ và một mình. Ngày nào cũng như ngày hôm nay nhé... Hôm qua, khi chào tạm biệt, ta bắt tay, và thầm chúc "Hãy sống mạnh mẽ và hạnh phúc, và hãy chăm sóc tốt người bạn đời của bạn nhé, ta thương bạn ấy lắm đấy!"
Subscribe to:
Posts (Atom)