Saturday, December 15, 2012

Mẹ ơi! Con khóc rồi nè...

Đây là lần đầu tiên cũng có thể là lần duy nhất ta nghe hoài một bài hát mà mãi không thuộc...

Từ trước tới giờ, ta luôn tự hào rằng ta có thể nghe là nhớ bài hát trong 2 lần nghe và hát theo. Nhưng chỉ với một bài hát, ta chẳng thể nào thuộc được dù chỉ một đoạn đầu tiên, dù cho đã nghe đến hơn hai chục lần... Có lẽ vì bài hát quá xúc động, khiến ta không thể tập trung vào lời bài hát nữa, ta chỉ có thể nhớ tới những ý nghĩa của bài hát, và nhớ tới Mẹ...

Ta dường như thấy cả một quãng đời của mình, dưới góc nhìn của một người mẹ... Đó là bài "Nhật ký của mẹ".

Hãy đọc tiếp cùng với việc nghe bài hát này, http://www.youtube.com/watch?v=CM5Slb5QROs



Ta chưa bao giờ biết được lúc ta còn ở trong bụng mẹ thì sẽ như thế nào nhỉ? Rồi khi ta được sinh ra, rồi ngày ta biết nói những tiếng đầu tiên, đó là tiếng "Mẹ" và tiếng "Ba". Rồi khi ta biết đi, bước những bước trên đường đời. Rồi khi ta được cho đồ chơi, ta vui lắm, suốt ngày cặm cụi, và rồi ta ném đồ chơi vì một lý do gì đó, mẹ nhẹ nhàng nhặt lại và cười với ta... Vậy là ta thích, ta lại ném đồ chơi đi, và cười vui vì mẹ lại nhặt lại...

Thuở bé, ta hay chơi với những đứa bạn trong xóm, những trò nghịch ngợm. Có những lần ta vấp ngã, đau lắm, khóc hu hu và chạy về méc mẹ. Lần khác ta bị một đứa nào đó lấy mất dép, ta lại lon ton chạy về với mẹ, mẹ la ta nhiều lắm, nhưng rồi lát sau mẹ lại chạy lên chợ để mua một đôi dép khác...

Ngày đầu tiên đến trường, ta chẳng nhớ hình ảnh của mẹ, vì ta rất sợ... Sợ phải rời xa vòng tay bao bọc của mẹ, gặp những người thật lạ... Và ta chỉ muốn được chạy về với mẹ... Và ta khóc "Ứ chịu đâu!"

Những hôm ôn bài thi, miệt mài đến 2-3h sáng. Và mẹ mang lên cho ta vài lon nước, hoặc trà nóng... Rồi ta lại ngủ gật, ta ngủ nhưng mẹ không ngủ, mẹ nhẹ nhàng bồng ta lên giường và đắp chăn cẩn thận...

Tuổi thơ rồi cũng trôi qua nhanh, ta có những người bạn gái mà ta thích, thể hiện tình cảm của mình đủ mọi cách... Nhưng rồi chẳng có gì xảy ra cả, mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn, chỉ còn mình ta buồn...

Ta đi vào đại học, cuộc đời rộng mở... Ta cuốn theo cuộc đời, và ta quên mất mẹ... Ta học được nhiều điều từ cuộc sống. Ta lao theo công việc, thăng tiến nhiều hơn trên đừơng đời...

Những khoảng thời gian nhỏ, ta trở về nhà. Nhà mình bỗng mở đại tiệc, và thời khắc nhỏ nhoi đó, nhà mình vui với những tiếng cười... Và ta chợt nhận ra, khi ta vào lại Sài thành thì nhà mình sẽ buồn lắm nhỉ... Sẽ chỉ còn "cặp vợ chồng son" mà thôi... Lặng lẽ...

Ngẫm lại thì ta chẳng biết gì về mẹ cả... Mẹ thích gì nhỉ? Mẹ thèm ăn món gì nhỉ? À, thậm chí mẹ bao nhiêu tuổi mà ta cũng chưa biết... Ta thành người vô tâm với mẹ thật rồi...

Càng nghe bài hát, ta lại càng thương mẹ... Và trong buổi sáng ngày thứ bảy này, ta ngồi một mình trên công ty, và khóc hu hu... Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm...

No comments:

Post a Comment