Friday, January 28, 2011

Rời xa cuộc chiến ở Sài thành

Vậy là những căng thẳng cuối cùng của đời sinh viên đã đi qua... Hi vọng là cái luận văn của ta sẽ tốt đẹp như một khởi đầu tốt đẹp cho thời kỳ mới: Bước đi vào đời mà không còn ảnh hưởng của trường học.

Sau khi bảo vệ xong luận văn, ta lại về quê... Giờ này thì đang ngồi ở quê, với một cái máy tính cùi bắp, và viết blog cho vui... Ghi lại một dấu ấn trong cuộc đời ta... Những tháng ngày chuẩn bị cho việc ra đời thật sự đã dần hoàn tất, còn bây giờ thì tận hưởng cái lạnh buốt của không khí chợ Tết quê ta, tưởng tượng về một ngày mai tươi sáng nào đó... Mơ mộng và bay bổng...

Trên đường về quê, ta găp lại môt người bạn cũ... 5 năm rồi chứ ít gì... Bây giờ thì nó làm ở Sài thành, lương cũng khá và con đường tiến triển đang mở ra trước mắt. Mà đó chỉ là môt cô gái học trung cấp thôi đấy, thật là trên đời có nhiều người có khả năng làm việc thật là tuyệt! Có một chuyện vui là ai ai cũng muốn về quê hết, vấn đề của họ bây giờ là thời gian và... làm sao để sống. Phú Yên, vùng đất còn nghèo và lạc hậu lắm lắm. Chứ không phải là mảnh đất màu mỡ cho những tài năng ươm mầm... Nhưng rồi phải làm sao đây, chẳng lẽ phải cứ bám vào cuộc sống xô bồ của Sài thành sao? Bon chen, nhộn nhip, không ngớt còi xe, không hết khói xe... Ta phải làm gì đó, phải làm gì đó, làm gì đó để có thể giúp những người như ta có thể về quê mà vẫn yên tâm về cuộc sống no đủ...

Nhìn những nhóc teen, ta lai thấy một góc cuộc sống khác... Nó vẫn thường lên mạng, chỉ để chơi game... Không biết vì nó không có chuyện gì khác để làm mà vẫn được tôn trọng, hay là do đó là một việc nó thật sự thích? Hình như không phải lý do thứ hai... Hình như lý do chính vẫn là nó cần được tôn trọng, nhưng nó không biết làm thế nào để vẫn có thể làm tốt mà được tôn trọng... Dường như đối với nó, câu hỏi luôn luôn là "how"... Mình cũng đã từng như thế, nhưng mãi đến bây giờ mình vẫn chưa có câu trả lời cho câu hỏi hóc búa này... Riết rồi, vùng quê của mình xem internet tương đương với game, lên internet là chỉ để chơi game.

Ta phải làm gì đó... Phải làm gì đó thôi...

Thursday, January 20, 2011

Và người ta càng lớn lên



Hôm trước đi uống nước với chị Bảy... Người bạn thân nhất những năm cấp ba... Vậy là chị Bảy đã sang tuổi 25, chưa có việc làm ổn định, chưa có người yêu... Chị Bảy chưa hề chua chát vì điều đó, nhưng đôi khi ta lại thích chọc vào chỗ ngứa ấy. Hihi... Chỉ là cho vui mà thôi. Chị Bảy cũng không buồn... Chẳng thể nào chị Bảy lại buồn vì chuyện đó, chị Bảy của ta mừ...



Khi con người ta đã lớn lên... Sự lãng mạn và hồn nhiên mất dần... Đâm đầu vào cuộc sống, mệt mỏi với những nghi ngờ, và người ta mau chán nhau nữa... Chị Bảy kể rằng, chị Bảy cũng đi gặp nhiều người, nhưng cách nói chuyện của họ, chị Bảy thấy bất ổn thế nào ấy... Cũng chẳng biết nữa, có khi cái bất ổn đó là do chính chị Bảy tách mình ra, cũng có thể do người kia thật sự là thế.



Hãy nhìn lại quãng đường đã qua... Cách đây mấy năm, ta thấy những người 24-25 tuổi thật là lớn, thật là chững chạc. Ta thật hâm mộ làm sao... Và nếu ta thấy một người nào đó chưa có người yêu, ta gọi đùa rằng người ấy sắp bị "ống chề"... Còn bây giờ, khi ta đã 24-25 tuổi, ta tự nhìn lại mình... Mình có chững chạc đâu nhỉ, vẫn còn nhí nhảnh và hồn nhiên. Dĩ nhiên là có người yêu rồi, nhưng thử đặt mình vào cảm giác chưa có người yêu như chị Bảy và những người khác... Thật là chán! Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi, còn mình thì vẫn tất bật với công việc, không còn một góc nào cho tâm hồn mình bay cao, và đón chào một vòng tay yêu thương tha thiết...



Hi vọng... Hi vọng rằng tất cả những người bạn thân thiết của mình sẽ tìm được một người xứng đáng... Tự nhiên nghĩ lại, sao số lượng người không có người yêu nhiều đến thế... Vậy thì giờ đây, khi cuộc sống tự lập bắt đầu, họ sẽ nương nhờ ai đây? Sẽ không có những cái ôm, và tiếng thỏ thẻ bên tai "anh yêu em" hoặc "em yêu anh". Sẽ không có những nụ hôn trên trán và lời hỏi thăm "em mệt lắm phải không". Cũng không có ai cho mình chia sẻ nỗi buồn và mệt nhọc trong công việc... Cuộc sống sẽ ra sao nếu mình đang thật vọng tràn trề mà không ai chia sẻ... À khoan, tôi không có ý nói chuyện chính tôi đâu nhé... Còn lâu mới đạt đến trình độ đó...



Vậy là... Hỡi những người đang yêu, hãy yêu thương người yêu của mình, vì bạn đang có một thứ mà muôn vàn người khác mong muốn... Và với những người chưa yêu, hãy trải lòng ra, tôi không khuyên bạn hãy đi tìm kiếm người yêu, nhưng hãy trải lòng ra với mọi người, hòa đồng với mọi người, và nếu con tim lên tiếng thì đừng cản nó nữa nhé... Vì bạn sẽ rất cần một bờ vai để tựa rồi đấy!

Monday, January 17, 2011

Nhịp sống...

Mỗi ngày trôi qua là một kỷ niệm... Kỷ niệm có thể đáng nhớ, có thể là đáng quên... Nhưng có những kỷ niệm đáng nhớ lại quên và đáng quên lại nhớ... Vậy thì bạn đừng hỏi tại sao bạn hay buồn...

Hôm nay trời lạnh. Lạnh là lạnh so với đường phố Sài thành, vốn dĩ đông đúc và lộn xộn, đầy khói xe và sự bất công. Ta bước ra khỏi nhà lúc 8h, hương vị của cái lạnh 18oC vẫn đó, chưa đi... Ta choàng thêm một chiếc áo khoác, và tự nhủ: "Hôm nay có phải là đầu mùa đông đâu cơ chứ". Thời tiết dạo này thật kỳ cục, và càng lúc càng trở nên kỳ cục, giống như tính tình của ta càng lúc càng kỳ cục. Mệt mỏi. Chán. Và không tìm đâu thấy ý nghĩa cuộc sống...

Ta có cảm giác như mình càng lúc càng co rúm lại trong một cái hộp kín. Mất đi cảm giác tiếp xúc bên ngoài. Sống trong cuộc sống ảo nhiều hơn đời sống thật. Ta đã bị đóng khung trong một cái hộp kín mang tên Computer.

Mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá... Khiến cuộc sống ta trở nên ngột ngạt... Nhưng hôm nay là đầu tuần, ta lại phải bắt đầu một tuần làm việc mới. Thử thách. Và những khoảng lặng suy nghĩ. Công ty giờ đây chỉ còn 2 người, lại làm 2 lĩnh vực khác nhau, chẳng chung đụng ý tưởng và làm việc chung nữa. Nhóm bạn làm sản phẩm giờ đây cũng chia đàn xẻ nghé, hai nhóm con, mỗi nhóm một mục tiêu khác nhau. Và người yêu thì cũng chuẩn bị đi làm với những lo toan khác trong đời. Ta cũng thế. Bản thân ta cũng có những suy nghĩ cưa đôi. Một đàng là muốn đi làm để có tiền và danh tiếng, một đàng là làm vì những mục đích khác ngoài những mục đích tầm thường đó. Một đàng là hùng hục làm việc, một đàng là thả hồn theo mây gió, sống chết mặc kệ... Haizzz...

Giờ mới thấy, tuổi đôi mươi chưa phải là tuổi với đầy biến động... Tuổi bắt đầu lập nghiệp như bây giờ mới thật sự có nhiều biến động, và khiến chúng ta phải suy nghĩ để lựa chọn giữa 2 cái mà ta không thích. Vậy thôi. Cuối cùng thì chọn cái nào cũng vậy... Lao đầu theo công việc... Như những con thiêu thân.

Nhịp sống nhộn nhịp, ồn ào, và chán... Nhưng từ những cái đó, ta có tiền và ta có thể nuôi sống ta và vài người khác. Để từ đó, một mầm sống mới được nảy sinh... Nghĩ về tương lai xa vời vợi...

Wednesday, January 12, 2011

Trở lại cuộc sống thường nhật...

Sáng nay thức dậy, trong lòng nhẹ nhõm hẳn... Vậy là chuyển sang giai đoạn tạm yên tâm với cái luận văn, giờ thì chờ thông báo ngày gặp thầy phản biện, và ngày bảo vệ luận văn...

Hôm nay, tự mình thưởng cho mình một lần nghe Quick&Snow show... Cũng đã lâu mình bỏ quên chương trình, cắm đầu cắm cổ chạy lo cho cái luận văn. Giờ thì thả hồn theo mây gió mà mơ mộng về một tương lai xa xa... Con người ta chưa một lần hết mơ mộng, vẫn chưa học được bài học "nghĩ về tương lai, không phải là mơ mộng về tương lai, và tính đường tính nước đi trong tương lai... Haizzz...

Hôm nay, mình sẽ lại đi làm, quay lại cuộc sống thường nhật, với việc làm và ngày 30Km trên chiếc xe đạp. Mệt nhưng vui... Niềm vui vì ta đi xe đạp, và thả hồn lên trời, mặc dù mấy lần xém bị xe tông...

Thôi, chấm dứt đề tài lang thang ở đây... hihi...

Sunday, January 9, 2011

Tạm yên tâm với cái luận văn

Hôm qua đi nộp bài luận văn... Vậy là chấm dứt giai đoạn gian khổ nhất của đời sinh viên...

Đi lang thang trong trường, lúc giữa trưa, trường đầy nắng, cảm nhận những khung cảnh đẹp dịu dàng mà đến bây giờ mới nhận ra... Nghe cứ như là mới vô trường lần đầu, khi không biết nắng trường mình có đẹp hay không. Cũng đúng thôi, suốt một thời gian dài, vật lộn với chương trình đại học nặng chịch, tự mình đã không cho mình có thời gian để ngắm nhìn những khung cảnh xinh đẹp của trường. Đi đâu người ta cũng bảo trường BK thật đẹp, trường BK là đẹp nhất Sài thành,... Thế mà đến khi mình sắp rời xa trường mình mới có thời gian để kiểm chứng những lời đó...

Ta tự hỏi, tại sao vẻ đẹp của trường BK, người ngoài biết mà ta lại không biết? Mà có lẽ đó không phải là câu hỏi mới, chắc chắn có nhiều người cùng suy nghĩ như ta... Vì tất cả chúng ta đều biết rằng, chúng ta phải vất vả lắm mới có thể vật lộn với chương trình đạo tạo của trường, nó nặng nề quá... Giờ thì ta lại trút được nỗi lo, thả hồn theo mây gió...

Ta còn nhớ hồi xưa đã từng nhảy vào sân bóng để quậy phá và cỗ vũ cho giải bóng đá giao hữu của khoa với FPT. Ta còn nhớ góc sân A5, nơi ta có những lần nhảy lên sân khấu... và cũng nơi đó là nơi ta ngồi nói chuyện với một đứa bạn, về đủ thứ chuyện trên đời... Ta còn nhớ có mấy lần ngồi trước nhà B4 chỉ để nghe tiếng chim kêu giữa trưa hè... Và cả lần lội nước ở trước nhà B1. Có lần cả đám bạn cùng leo lên tầng 6 của B4 và nhìn xuống ngắm màn đêm, màn đêm đẹp diệu kỳ... Khu vực nhà A3 là khu vực ta thường ngồi học bài, hay cả lần tổ chức họp mặt đám sinh viên làm ITWEEK. Cả những lần chạy lon ton khắp sân... Rồi có những chiều ta ngồi trên ghế đá, ngước mặt lên trời và tận hưởng cái gọi là "đổ trời xanh ngọc qua muôn lá"...

Hay... Và... Đẹp...

Viết cho những khung cảnh sắp rời xa...

Sunday, January 2, 2011

Bắt đầu một thập kỷ mới...

Vậy là ta đã sống qua thập kỷ đầu tiên của thiên niên kỷ thứ 3. Đặt bước chân đầu tiên vào năm 2011, và tràn đầy hi vọng một chân trời mới sẽ mở ra...

Tự nhiên, nhớ lại cách đây đúng 10 năm, trên VTV3 có chương trình "Sinh viên năm 2000", lúc ấy ta ước gì mình là những chàng sinh viên ấy... Bây giờ thì ngược lại rồi, ta sắp qua thời sinh viên, nhưng đến bây giờ ta cũng còn ước mơ ấy dù có chỉnh lại đôi chút: ước gì mình trở lại là sinh viên như thế...

Cuộc sống đã bắt đầu một chặng đường mới, chông gai và thử thách hơn. Đó là điều thú vị! Vì thử hỏi cuộc sống sẽ chán ngắt như thế nào nếu không có chông gai và thử thách... Và ta cần thuộc nằm lòng rằng: Khi ta thất bại, ấy là lúc ta nhìn lại cuộc đời mình, và khi ta thành công là lúc ta tận hưởng cảm giác chiến thắng.

Nhìn lại chặng đường 10 năm, có quá nhiều thứ xảy ra... Từ một học sinh lúc nào cũng cắm đầu vào cái ti-vi, ta trở thành một học sinh hoạt động xã hội tốt, rồi thành một gã lông bông tự học lập trình web, rồi là sinh viên, và giờ lại thời khắc giao mùa của sinh viên và... à, dùng từ gì nhỉ... kỹ sư. 10 năm, ta từ một người sống bám hoàn toàn vào cha mẹ, bây thành người độc lập trong suy nghĩ, rồi ta lớn lên trong suy nghĩ, biết yêu, bây giờ thì có thể tự lo cho cuộc sống xô bồ chốn Sài thành này... 10 năm, cũng dài ấy nhỉ, nhưng thoắt cái biến mất, với biết bao kỷ niệm vui buồn, những người bạn thật tốt, và cả cuộc sống đức tin nữa... Hoàn toàn thay đổi.

Ta lại tự nghĩ về tương lai... 10 năm sau... Ta sẽ thế nào nhỉ? Không biết lúc đó một người 35 tuổi sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Ta không biết, và có lẽ tất cả mọi người đều không biết... Giống như trước đây 10 năm, có ai biết rằng 10 năm sau sẽ có một người ngồi viết cái thứ vớ vẩn này trên blog cơ chứ... Hihi... Thời gian cũng hay ra phết ấy nhỉ? Không phải như nhiều người thường nói, thời gian cuốn phăng đi tất cả, từ tình yêu đến các ước mơ... Thời gian như một dòng suối chảy xuống một cái hồ, nhẹ nhàng, róc rách, và dần dần làm đầy hồ... Cái hồ mang tên "kỷ niệm" - cái hồ chưa bao giờ đầy...

Hello, 2011!

♥♥Happy♥New♥Year♥♥♥♥░░░░░░☆☆
☆☆ ♥░▓▓▓▓▓░░░░▓▓▓▓▓░░░▓▓░░░░▓▓░
☆☆ ░░░♫░░▓▓░░▓░░░░░▓░▓▓▓░░░▓▓▓░
☆☆ ░░♥░░░▓▓░░▓░░░░░▓░░░▓░░░░░▓░
☆☆ ░♫░░▓▓░░░░▓░░░░░▓░░░▓░░░░░▓░
☆☆ ░░░▓▓░░░░░▓░░░░░▓░░░▓░░░░░▓░
☆☆ ░♥▓▓░░░░░░▓░░░░░▓░░░▓░░░░░▓░░
☆☆ ░♫▓▓▓▓▓▓░░░▓▓▓▓▓░░░▓▓▓░░░▓▓▓░