Hôm qua đi nộp bài luận văn... Vậy là chấm dứt giai đoạn gian khổ nhất của đời sinh viên...
Đi lang thang trong trường, lúc giữa trưa, trường đầy nắng, cảm nhận những khung cảnh đẹp dịu dàng mà đến bây giờ mới nhận ra... Nghe cứ như là mới vô trường lần đầu, khi không biết nắng trường mình có đẹp hay không. Cũng đúng thôi, suốt một thời gian dài, vật lộn với chương trình đại học nặng chịch, tự mình đã không cho mình có thời gian để ngắm nhìn những khung cảnh xinh đẹp của trường. Đi đâu người ta cũng bảo trường BK thật đẹp, trường BK là đẹp nhất Sài thành,... Thế mà đến khi mình sắp rời xa trường mình mới có thời gian để kiểm chứng những lời đó...
Ta tự hỏi, tại sao vẻ đẹp của trường BK, người ngoài biết mà ta lại không biết? Mà có lẽ đó không phải là câu hỏi mới, chắc chắn có nhiều người cùng suy nghĩ như ta... Vì tất cả chúng ta đều biết rằng, chúng ta phải vất vả lắm mới có thể vật lộn với chương trình đạo tạo của trường, nó nặng nề quá... Giờ thì ta lại trút được nỗi lo, thả hồn theo mây gió...
Ta còn nhớ hồi xưa đã từng nhảy vào sân bóng để quậy phá và cỗ vũ cho giải bóng đá giao hữu của khoa với FPT. Ta còn nhớ góc sân A5, nơi ta có những lần nhảy lên sân khấu... và cũng nơi đó là nơi ta ngồi nói chuyện với một đứa bạn, về đủ thứ chuyện trên đời... Ta còn nhớ có mấy lần ngồi trước nhà B4 chỉ để nghe tiếng chim kêu giữa trưa hè... Và cả lần lội nước ở trước nhà B1. Có lần cả đám bạn cùng leo lên tầng 6 của B4 và nhìn xuống ngắm màn đêm, màn đêm đẹp diệu kỳ... Khu vực nhà A3 là khu vực ta thường ngồi học bài, hay cả lần tổ chức họp mặt đám sinh viên làm ITWEEK. Cả những lần chạy lon ton khắp sân... Rồi có những chiều ta ngồi trên ghế đá, ngước mặt lên trời và tận hưởng cái gọi là "đổ trời xanh ngọc qua muôn lá"...
Hay... Và... Đẹp...
Viết cho những khung cảnh sắp rời xa...
No comments:
Post a Comment