Hôm nay, chợt bừng tỉnh giấc lúc 5h30 sáng... Một cơn gió nhẹ lùa qua cửa sổ, lay động tấm màn che cửa, ùa vào trong phòng... Một cơn gió làm cho ta cảm giác thân quen, như lâu rồi mới gặp lại... Cảm giác làng quê, cảm giác thường trực trong ta mỗi khi ta ở quê...
Chợt nhớ về những ngày ta còn ở quê... Và nhớ tới một bản nhạc ta thường nghe trong bộ phim Bản tình ca mùa đông mà ta yêu thích, bản nhạc có tên Jours En France. Những âm điệu nhẹ nhàng khiến ta mãi không nguôi về một tình yêu bất tận với những cảnh đẹp quê mình. Ở đó có những ánh nắng xuyên qua hàng cây già đang dần trụi lá. Ở đó có những kỷ niệm cả đám đứng trú mưa dưới một mái hiên nhỏ xíu, và nói thao thao về những chuyện tình mơ hồ nhưng vô tận. Ở đó có những buổi sáng chạy thể dục suốt 5 cây số, rồi tận hưởng ánh mặt trời ban mai còn đỏ hỏn.
Cơn gió... Có lẽ nó cũng như những cơn gió khác... Vẫn cái hơi men lành lạnh... Vẫn dìu dịu từng cơn, từng cơn một... Nhưng có lẽ giờ đây nó khiến cho ta vui lắm lắm... Có lẽ vì nó kéo lại gần ta những ký ức về một thời đã qua cách đây mười năm...
Mười năm... Một chặng đường dài nhỉ...
Ừm... Năm nay cũng là kỷ niệm mười năm ngày ra mắt bộ phim Bản tình ca mùa đông mà ta yêu thích...
Viết cho những giấc mơ bay xa hơn mãi...