Không biết có ai từng có những ý nghĩ tương tự như ta chưa nhỉ. Đó là khi đi xe trên đường, thấy một người nào đó vượt qua mình, ta lại có ý nghĩ muốn vượt qua lại, một lát sau thì lại bị người đó qua mặt, và ta lại tiếp tục vượt qua người đó... Cho đến khi ta đến công ty...
Cảm giác đó thật sự rất tuyệt. Và với ta đó là cảm giác của sự kiểm soát. Ta hoàn toàn kiểm soát được khi nào ta đi trước, khi nào ta đi sau... Nhưng rồi, ta lại nhận ra, đó thật sự là sự mất kiểm soát: Ta không kiểm soát được tốc độ đi của mình, và cũng không kiểm soát được ý nghĩ muốn chiến thắng trong ta... Ái chà...
Nghĩ về sự kiểm soát, tự nhiên ta thấy con người ta lúc nào cũng tìm kiếm sự kiểm soát, nhất là trong công việc. Ta thấy khó chịu khi có đôi chuyện gì đó, mọi người đều biết còn ta không biết. Khó chịu với việc nhiều người không làm theo đúng ý ta. Khó chịu với việc người khác phân việc cho cấp dưới của ta mà không thông qua ta. Khó chịu với những tiếng xì xầm sau lưng mình... Tất cả cũng là vì ta muốn kiểm soát mọi thứ mà ta thấy...
Lâu dần... Giờ đây ta thấy mệt mỏi...
Đọc những câu nói nổi tiếng của các bậc chân nhân như Khổng Tử, Lão Tử,... ta mới nhận ra cách kiểm soát mọi thứ quanh mình tốt nhất: Đứng ra xa, quan sát mọi thứ bằng cả trái tim yêu thương, và rồi hãy giúp đỡ khi có ai đó cần sự giúp đỡ, xây dựng nếu mọi thứ sắp đi vào đổ vỡ... Ta chẳng cần phải kiểm soát cái gì cả, ngoại trừ cái suy nghĩ muốn kiểm soát của ta. Chỉ như vậy, mọi thứ mới tiến triển tốt đẹp như vốn dĩ nó là thế...
Hi vọng không quá chậm khi ta nhận ra điều này.
Một khoảnh khắc không làm nên lịch sử, nhưng lịch sử được tạo thành từ những khoảnh khắc
Sunday, April 29, 2012
Friday, April 20, 2012
Khung cảnh thân quen
Dòng đời đưa đẩy ta vào chốn Sài thành này thế mà đã hơn 6 năm rồi nhỉ... Thời gian như một chiếc tàu chạy chậm, cuốn cuộc sống của ta vào trong đó. Và ta trở thành một con cuốn chiếu, hối hả chạy theo dòng đời...
Đôi khi, ta đi chậm trên đường phố Sài thành, và nhận ra một điều tất yếu: Cuộc sống trên đường phố Sài thành là bản hợp ca của mọi thành phần xã hội. Ta có thể thấy mọi người cưỡi xe dừng lại trước đèn đỏ rồi lại đi tiếp. Ta thấy cả những người lượm rác nhặt nhạnh hết mọi thứ trên đường đi. Cả những cặp tình nhân ngồi trên ghế đá bên đường. Một người bận âu phục ngồi cafe vỉa hè để tận hưởng một buổi sáng trong lành. Những người tập dưỡng sinh trong công viên bên đường và cả trên vỉa hè nữa. Một người đàn ông vừa vội đi trong lúc đang cố mồi điếu thuốc giữa cơn gió. Một em bé đứng trước nhà, nhìn vô, nhúng nhúng và cười hồn nhiên. Và cả những vật vô tri như tờ rơi cũng bay bay theo cơn gió. Mưa nặng hạt bổ chát chúa xuống mặt đường. Những tán lá rộng của một cây bàng lớn lung lay mình giữa bầu trời...
Tất cả đều minh chứng cho một cuộc sống đã kéo dài hàng chục năm qua của Sài thành...
Dòng đời đẩy đưa, khiến ta không còn nhớ được rằng mình đã qua tuổi hai mươi từ lâu, và những gì đã qua đi thì làm sao kéo về lại được... Ta lại nhớ đến ngôi trường thân quen, người bạn thân quen, bàn ghế, tấm bảng đen, và cả những chậu hoa mỗi khi xuân về... Tất cả đã qua đi, bây giờ chỉ còn vang bóng, trên tiếng ngân vang vọng trong quá khứ ngọt ngào. Ta đã bị cuốn đi theo dòng đời, lớn lên theo năm tháng... Để rồi nhận ra... Ta đã làm gì nhỉ? Chẳng có gì cả, ngoài công việc ở công ty và những lời hứa mà ta dành cho những người bạn trên đường đời của ta...
Và rồi thì những thứ mà ngày ngày ta đối mặt, sẽ lại trở thành quá khứ, và là những hoài niệm thân thương...
Đôi khi, ta đi chậm trên đường phố Sài thành, và nhận ra một điều tất yếu: Cuộc sống trên đường phố Sài thành là bản hợp ca của mọi thành phần xã hội. Ta có thể thấy mọi người cưỡi xe dừng lại trước đèn đỏ rồi lại đi tiếp. Ta thấy cả những người lượm rác nhặt nhạnh hết mọi thứ trên đường đi. Cả những cặp tình nhân ngồi trên ghế đá bên đường. Một người bận âu phục ngồi cafe vỉa hè để tận hưởng một buổi sáng trong lành. Những người tập dưỡng sinh trong công viên bên đường và cả trên vỉa hè nữa. Một người đàn ông vừa vội đi trong lúc đang cố mồi điếu thuốc giữa cơn gió. Một em bé đứng trước nhà, nhìn vô, nhúng nhúng và cười hồn nhiên. Và cả những vật vô tri như tờ rơi cũng bay bay theo cơn gió. Mưa nặng hạt bổ chát chúa xuống mặt đường. Những tán lá rộng của một cây bàng lớn lung lay mình giữa bầu trời...
Tất cả đều minh chứng cho một cuộc sống đã kéo dài hàng chục năm qua của Sài thành...
Dòng đời đẩy đưa, khiến ta không còn nhớ được rằng mình đã qua tuổi hai mươi từ lâu, và những gì đã qua đi thì làm sao kéo về lại được... Ta lại nhớ đến ngôi trường thân quen, người bạn thân quen, bàn ghế, tấm bảng đen, và cả những chậu hoa mỗi khi xuân về... Tất cả đã qua đi, bây giờ chỉ còn vang bóng, trên tiếng ngân vang vọng trong quá khứ ngọt ngào. Ta đã bị cuốn đi theo dòng đời, lớn lên theo năm tháng... Để rồi nhận ra... Ta đã làm gì nhỉ? Chẳng có gì cả, ngoài công việc ở công ty và những lời hứa mà ta dành cho những người bạn trên đường đời của ta...
Và rồi thì những thứ mà ngày ngày ta đối mặt, sẽ lại trở thành quá khứ, và là những hoài niệm thân thương...
Subscribe to:
Posts (Atom)