Không biết có ai từng có những ý nghĩ tương tự như ta chưa nhỉ. Đó là khi đi xe trên đường, thấy một người nào đó vượt qua mình, ta lại có ý nghĩ muốn vượt qua lại, một lát sau thì lại bị người đó qua mặt, và ta lại tiếp tục vượt qua người đó... Cho đến khi ta đến công ty...
Cảm giác đó thật sự rất tuyệt. Và với ta đó là cảm giác của sự kiểm soát. Ta hoàn toàn kiểm soát được khi nào ta đi trước, khi nào ta đi sau... Nhưng rồi, ta lại nhận ra, đó thật sự là sự mất kiểm soát: Ta không kiểm soát được tốc độ đi của mình, và cũng không kiểm soát được ý nghĩ muốn chiến thắng trong ta... Ái chà...
Nghĩ về sự kiểm soát, tự nhiên ta thấy con người ta lúc nào cũng tìm kiếm sự kiểm soát, nhất là trong công việc. Ta thấy khó chịu khi có đôi chuyện gì đó, mọi người đều biết còn ta không biết. Khó chịu với việc nhiều người không làm theo đúng ý ta. Khó chịu với việc người khác phân việc cho cấp dưới của ta mà không thông qua ta. Khó chịu với những tiếng xì xầm sau lưng mình... Tất cả cũng là vì ta muốn kiểm soát mọi thứ mà ta thấy...
Lâu dần... Giờ đây ta thấy mệt mỏi...
Đọc những câu nói nổi tiếng của các bậc chân nhân như Khổng Tử, Lão Tử,... ta mới nhận ra cách kiểm soát mọi thứ quanh mình tốt nhất: Đứng ra xa, quan sát mọi thứ bằng cả trái tim yêu thương, và rồi hãy giúp đỡ khi có ai đó cần sự giúp đỡ, xây dựng nếu mọi thứ sắp đi vào đổ vỡ... Ta chẳng cần phải kiểm soát cái gì cả, ngoại trừ cái suy nghĩ muốn kiểm soát của ta. Chỉ như vậy, mọi thứ mới tiến triển tốt đẹp như vốn dĩ nó là thế...
Hi vọng không quá chậm khi ta nhận ra điều này.
No comments:
Post a Comment