Saturday, April 23, 2011

Kết thúc lễ tốt nghiệp

Mỏi rã... Thấy tội nghiệp và thương cái chân quá... Vì nó phải đứng từ sáng đến chiều, rồi cuốc bộ rộng khắp sân trường, cút kít đạp xe đạp... Thấy tội nghiệp cái miệng nữa: Nhe răng nhiều quá mà...

Cũng phải công nhận là ta ham hố thật. Chụp hình từ sáng tới chiều mà không thấy chán... Tất cả chỉ vì cái áo tốt nghiệp kỹ sư... Đúng rồi, vì ta chỉ mặc nó có một lần và một lần duy nhất trong đời thôi, thế nên ta phải quý trọng nó. Kết quả là khi ta đi trả áo, mấy chị văn thư bảo "hèn gì thấy thiếu một cái áo KSTN". Hì... Tại vì bọn bạn cùng lớp ta đã trả áo từ thời nảo thời nao rồi. Cũng có thể ta là người cuối cùng trả áo, và mấy chị đang dọn dẹp mấy cái áo đó thôi... Lần cuối cùng ta có chút thời gian trò chuyện với mấy chị ấy. Vui. Hình như cảm xúc có chút tiếc nuối thì phải. Chắc thế. Vì có thể sau này khó có thể gặp lại mà...

Khó có thể gặp lại mà...

Đó cũng là tâm trạng dành cho những người bạn của ta... Ừ. Sau này khó gặp lại lắm. Mà có gặp lại thì cũng chẳng được vui như giờ... Bởi vậy, có một kẻ mặc áo tốt nghiệp từ sáng tới chiều, lon ton chạy đi chụp hình hết người này đến người khác...

Bởi vì... Một khoảng khắc không làm nên lịch sử, nhưng lịch sử được tạo thành từ những khoảng khắc...

Và đây, có lẽ sẽ là một khoảng khắc trong tiến trình lịch sử của ta...

Giờ nghĩ lại... Ừm, hình như hôm nay là một ngày rất đặc biệt trong tâm thức của ta. Không phải đặc biệt bởi sự kiện: Ta được lãnh bằng tốt nghiệp. Mà là một sự đặc biệt trong tâm thức: Một trong những lần hiếm hoi mà tâm hồn ta không hề bị xáo động bởi công việc, tiền nong, và các tính toán. Mất hẳn cảm giác đó luôn. Hoàn toàn mất hẳn cảm giác đó luôn... Thỉnh thoảng có nghĩ một thoáng đến công việc, nhưng ngay lập tức tiềm thức phản ứng, cứ y như đó là một thứ xa lạ... Cảm giác rất lạ... Khi tự dưng, công việc đối với mình là một thứ xa lạ, xa xỉ và xa vời quá... Và cơ thể tự bảo ta rằng, công việc là thứ không thuộc về ta, là thứ mà ta chưa hề đụng đến... Giờ mới ngớ người ra: Ô hay!

Liệu đây có phải là thiên đàng giữa trần thế? Là nơi mà ta cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm. Thoát khỏi cuộc sống cơm-áo-gạo-tiền. Thả mình bay bổng trên không trung... Bất tận... Và bất diệt...

Nhưng thôi, trở về với thực tại, đằng nào thì ta cũng có một vài tấm hình rất tuyệt... Hihi...

Friday, April 22, 2011

Lễ tốt nghiệp

Rộn ràng, xốn xang... Vui, cười mỏi cả miệng... Nói chung là tập hợp tất cả các tính từ diễn tả sự háo hức và hạnh phúc của con người đều có thể đưa vào hoàn cảnh này... Vì đây là một mốc son trọng đại mà... Có nhiều người đến, tặng hoa, chụp hình,... Bạn bè, người thân, mấy nhóc đàn em, những anh chị tiền bối,... Nghe cứ như là đại hội các anh hào của trường Bách khoa TPHCM vậy đó...

Buổi lễ diễn ra khá là trân trọng. Nhưng phần lãnh bằng diễn ra chóng vánh quá, khiến ta chưa cảm nhận được gì cả... Thời khắc chỉ gỏn lọn trong vài giây... Chỉ đủ cho ta nhìn xuống thấy nhiều người dưới khán đài, nhìn thấy thầy Hiệu trưởng trao bằng cho ta, nhìn thấy những người bạn vừa lãnh bằng đang bước xuống, nhìn thấy hàng người chờ lãnh bằng còn ở phía sau, và nhìn thấy cái máy ảnh lóe lên cái. Hết.

Thật sự mà nói, cái vui nằm ở chỗ gặp gỡ và chụp hình cùng mọi người... Lúc đó, tha hồ nhí nhảnh và đùa giỡn, hoặc nghiêm trang trong tư thế cao đầu, hay trong những cái vòng tay của bạn bè... Ôi... Những người bạn của ta ăn mặc thật là đẹp...

Bước ăn chơi và chụp hình lần 1 kết thúc. Chiều nay lại lên trường và chụp hình tiếp...

Trước lễ tốt nghiệp một giờ

Háo hức... Như ngày đầu tiên đến trường tiểu học... Cảm giác như được xem một bộ phim quay chậm về cuộc đời... Ôi, vậy là ta đã kết thúc một quãng đường 17 năm...

Nói thật là hôm nay không hẳn là ngày cuối cùng ta vào trường, và cái ngày mà ta cảm giác như là ngày cuối cùng ta vào trường lại là ngày khác: Ngày bảo vệ luận văn. Hôm nay là ngày gì? Không biết nữa, chỉ biết là hôm nay rộn ràng cả lên... Cũng nôn nóng đến trường... Cũng nôn nao mặc quần áo mới... Mở to mắt nhìn cảnh vật xung quanh... Và nhắm mắt để cảm nhận làn gió thoảng qua...

Con người ta hình như thích cái mốc cuối cùng nhiều hơn là cái mốc bắt đầu, mặc dù cái mốc cuối cùng và bắt đầu diễn ra cùng lúc, nhưng người ta luôn nói đến cái mốc cuối cùng với tất cả sự yêu thích, và tình cảm... Cũng có thể là do mốc bắt đầu chúng ta chưa có gì hết, nên cũng không có chút tình cảm nào luôn. Nhưng cũng có thể là do mốc cuối cùng là thời điểm chúng ta nhìn lại quãng đường đã qua với biết bao kỷ niệm vui buồn, tiếc nuối một việc gì đó mà ta chưa kịp làm hoặc bỏ qua, và nó cũng gợi cho chúng ta nhớ những khoảng thời gian khác nữa trong quá khứ... Quá nhiều thứ ập về... Bồi hồi...

Ôi... Mới thử cái áo lễ tốt nghiệp... Trông đẹp ra phết... Hihi...

Trước tốt nghiệp một ngày

Một trang blog viết vội... Đó là cảm xúc hiện tại... Viết vội vì cảm xúc là một thứ bất chợt đến, và chúng ta phải nắm lấy nó, ghi lại nó, lưu giữ khoảng khắc đặc biệt đó... Đó là cảm xúc... Đó là blog của ta...

Hôm nay thật là vui... Có rất nhiều người đến nhà, chung vui trong bữa tiệc tốt nghiệp gia đình của ta và bạn Sương của ta. Vui cũng vì có một người lâu rùi không gặp, nay lại tham gia bữa tiệc... Buổi chiều, ta đi lên trường, nhận áo và chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp... Chưa bao giờ ta gặp nhiều người bạn như thế, vui như thế. Khác với buổi party, hôm nay ta có nhiều thời gian để trò chuyện thân mật hơn, đùa giỡn, và thả hồn trong những ước mơ công nghệ...

Cũng lâu lắm rồi ta không vào thăm Trung tâm HTSV&VL, hôm nay nhờ có bạn Nam rủ mà ta lại vào, nhìn những khung cảnh quen quen lạ lạ... Nhớ... Nhớ cái thời ta năng nổ trong đợt Tiếp sức mùa thi... Nhớ vai Mr Bean và con gấu được Ban hậu cần tặng cho... Nhớ những ngày mưa, và ta đứng ngăn đường đi để cho các thí sinh đi thông thoáng...

Nhiều biến cố xảy ra... Ta cảm thấy mình không lẻ loi trên đường đời tương lai... Ta đầy cảm xúc...

Tuesday, April 19, 2011

Như một con tàu

Có một con tàu mà tất cả mọi người đều phải mua một vé, nhưng chỉ có vé đi mà không có vé trở về. Có nhiều bến đỗ trên con đường đi của con tàu, và chúng ta cứ lần lượt dừng chân, rồi vĩnh viễn rời xa bến đỗ đó... Đâu đó trên đường đi, chúng ta tự nhiên cảm thấy một hình bóng ngày nào của một bến đỗ nào đó... Ta nhớ... Con tàu ấy tên là thời gian...

Đôi lúc, có một cảm giác tràn dâng... Cảm giác như ta khẽ chạm vào một góc cảm xúc của ngày xưa, ta cảm thấy thật hạnh phúc. Đó có thể là một cơn gió khiến ta nhớ về ngày đầu tiên xuống Bến Tre vào đợt Mùa Hè Xanh. Đó có thể là một ca khúc khiến ta nhớ về thời ta hay nhảy lên sân khấu để la ó theo tiếng nhạc cùng mọi người. Đó có thể là một tấm ảnh của một người bạn trong dịp Mùa Hè Xanh khiến ta nhớ về những ngày hoạt động dưới đó. Đó có thể là gặp mặt một người bạn đã thân từ thời dưới Mùa Hè Xanh khiến ta nhớ đến trò "ca nhạc đường phố", rồi chơi bóng chuyền, bóng đá, và cả những bài ca tự chế...


Hi... Lâu lâu nhắc lại thấy vui vui... Ca khúc "Nụ hôn và nước mắt", được hát bởi ta và thằng Nam, vừa hát vừa khóc-rên-la, còn khán giả thì cười (thật phũ phàng khi mọi người "cười trên nỗi đau của người khác", hic)... Một đoạn nhạc ghép khiến mọi người cười bò:

Một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng... Anh muốn sống bên em trọn đời!


Và...

Ông xui nói với bà xui... Rằng anh yêu em, ế ồ ồ ế ô...


Tạm biệt một quá khứ "huy hoàng"...

Saturday, April 16, 2011

Còn đúng 1 tuần nữa



Ngày tốt nghiệp. Thứ sáu tuần sau là ta sẽ chính thức tốt nghiệp đại học. Còn đúng một tuần nữa ta chính thức là kỹ sư ngành khoa học máy tính.... Kết thúc một quãng đường dài "mài ghế nhà trường". Bắt đầu một hành trình mới, hành trình trên chính đôi chân của mình và chỉ của mình mà thôi, với hành trang là những kiến thức trong đầu và đôi bàn tay trắng...



Bàn tay ta làm nên tất cả. Có sức người, sỏi đá cũng thành cơm.


Tương lai là thứ ta luôn ngước nhìn, luôn luôn ở phía trước ta, và cũng là thứ ta luôn muốn nó tốt đẹp. Xây dựng tương lai ngay từ bây giờ, từ những viên gạch tốt đẹp đầu tiên, đó là lòng đam mê và bầu nhiệt huyết. Tự hỏi rằng, ở đâu ra cái lòng nhiệt huyết đó, và cũng tự an ủi bằng một câu trả lời: Khi nào ta muốn có thì nó có. Những phút giây đắm mình với cảm xúc trào dâng trong những ca khúc bất hủ của lòng ta... Những phút giây ta tự cho mình cảm giác bay bổng với tiếng của gió ùa qua tai khi ta lững thững đi dạo bằng xe đạp... Những phút giây ngắm nhìn cánh hoa mới nở, nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng rất mãnh liệt và căng tròn... Những phút giây ngắn ngủi của một giọt sương đọng trên lá, để rồi rơi tong tong giữa những chiếc lá và chạm vào mẹ đất... Những phút giây ta tự cho mình bay lên cùng với những cánh diều, kéo ta về với thời thơ ấu hồn nhiên... Những phút giây bất tử ấy, là nơi mà tâm hồn của ta có thể tựa vào khi mỏi gối chùn chân, khi trái tim ta rỉ máu, khi trí óc đầy dẫy sự chán chường... Tự nhiên nghĩ, con người, ngoài những thứ đó ra thì người ta còn cần điều gì nữa nhỉ?



Và ta biết rằng, trong những bước tương lai đó, ta không bao giờ cô đơn. Vì ta luôn có những người bạn bè, những người thân sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với ta... Và ta chỉ có thể mạnh mẽ khi ở cùng những người bạn của mình, tựa vào vai nhau, bước lên những ngọn núi cao ngất, vượt qua cơn bão biển... Vì ta biết rằng, nếu ta gục ngã, sẽ có người vực ta dậy, tiếp thêm sức mạnh cho ta.



Đâu đó là tiếng vọng của quá khứ... Nơi có cậu bé tập viết chữ a hoài mà vẫn xấu. Nơi có thằng nhóc ngẩn ngơ nhìn chiếc dép vắt trên cành xoài sau khi nó cố ném rụng trái. Nơi có chú bé chạy với cái diều quay mòng mòng mãi không chịu bay lên. Nơi có đứa trẻ đứng ở yên sau xe đạp, giương tay ra để tưởng tượng mình đang bay. Nơi có cậu học trò mượn vở một cô bạn chỉ để chèn vào đó một tờ giấy. Nơi có một đám học trò lố nhố đội mưa đi ăn bánh bèo vì quá thèm... Đâu đó là cảnh sân bóng vào buổi xế trưa, với một đám nhóc lon ton. Đâu đó là một đám học trò bị phạt dọn rác vào chủ nhật. Và cả những ngày đi học nghề nữa. Ngày thi tốt nghiệp. Ngày chia tay. Ngày thi đại học. Ngày nhập học. Ngày đầu tiên vào lớp đại học. Ngày đi học quân sự. Ngày chia tay ký túc xá. Ngày...



Quá khứ thật là hào hùng... Với ta... Với mỗi người... Và chỉ hào hùng với mỗi người thôi... Đó sẽ là túi năng lượng của ta trên đường đời phía trước. Cho ta sức mạnh khi thấy mình mệt mỏi. Đó cũng là định hướng tâm hồn ta. Vì trên đường đời có lúc ta cảm thấy mình lạc hướng và trống rỗng...



You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up... To more than I can be.

Wednesday, April 13, 2011

Thói quen và luật

Dạo gần đây, mỗi lần ta đi trên đường là lại băn khoăn với một câu hỏi tưởng như rất dễ: "Đèn đã đỏ, ta có nên rẽ phải hay không?"

Dường như đã ăn vào lối sống của những người đang ở Sài thành, người ta còn gọi là luật bất thành văn, là đèn đỏ thì xe 2 bánh mặc nhiên được phép rẽ phải bất kể có bảng thông báo hay không... Một lần đi, ta lại thấy một người ung dung rẽ phải ở ngã tư và lướt qua ngay trước mặt một cảnh sát giao thông... Ừ, vậy là nó đã là luật bất thành văn rồi...

Đúng là "mất cảm giác về tội (hoặc lỗi)" lúc nào cũng nguy hiểm hơn cái lỗi phạm phải. Đầu tiên, khi ta phải làm một chuyện có lỗi, ta sẽ thấy áy náy, và có khi phải làm lén lút. Sau đó, ta lại có cảm giác bình thường dần. Và rồi khi nhiều người cùng cảm thấy bình thường giống như ta, ta lại xem đó như một "luật bất thành văn", và mặc nhiên ta không còn cảm thấy đó là lỗi nữa... Vậy là ta mất cảm giác về tội (hoặc lỗi)...

Và rồi nếu một người nào đó chỉ ra cái lỗi đó của chúng ta, ta ngạc nhiên: "Ồ, hóa ra nó là một lỗi lớn à?", hồn nhiên, hồn nhiên như một đứa trẻ... Nhưng... Có bao nhiêu khả năng ta không phạm lại lỗi đó nữa một khi nó trở thành thói quen?

Haizzz... Phải xét xem mình đã có những tội gì nào...

PS: Lúc đầu định đặt tên là "Luật và thói quen" nhưng nghĩ nó không hay bằng...

Saturday, April 9, 2011

Ngành và việc làm

Mấy ngày nay, nghe những người bạn thực phẩm than vãn về tình trạng thiếu việc làm. Bỗng nhiên tự nghĩ đến số phận của sinh viên mới ra trường... Môi trường doanh nghiệp hoàn toàn khác với môi trường học tập, cạnh tranh khốc liệt hơn, và lúc nào cũng tính toán từng li từng tí. Nào là tiền lương, nào là điều kiện làm việc, nào là tạo mối quan hệ,... Nếu như trước đây 5 năm, ta đậu đại học, và ta nghĩ: Vậy là bắt đầu cuộc sống mới... Giờ thì mới nhận ra, bây giờ mới thật sự là cuộc sống mới...

Đâu là cuộc sống mới? Và ta phải lựa chọn giữa những thứ gì? Ai đi làm thì mới thấy, chúng ta phải bỏ lại sau lưng những mối quan hệ bạn bè... Không còn những giây phút hồn nhiên nữa, không còn nhí nhố nữa, thậm chí nhí nhố cũng là một hành động bị cấm... Một người bạn mới đi làm không lâu nói rằng, ở đó (nơi làm việc) không có nhiều người nói chuyện, và người ta cũng không muốn nói chuyện, mà tất bật với công việc. Cũng có thể là bạn ấy đúng... Dưới áp lực của đồng tiền, họ cố gắng làm việc, để kiếm tiền...

Bất chợt nhớ tới một câu chuyện của một linh mục mà tôi vừa nghe cách đây không lâu...

Một ngày nọ, chúa tể loài quỷ tập hợp tất cả loài quỷ trong vũ trụ lại và bảo nhau: "Đã hàng triệu năm qua, chúng ta có thể cám dỗ loài người làm mọi việc chúng ta muốn, nào là chiến tranh, nào là quyền lực, nào là huynh đệ tương tàn,... Nhưng chúng ta không thể ngăn cản cái bọn Công giáo đến nhà thờ, đi gặp cái ông Giê-su đó, để rồi chúng nó cải tà quy chính, và lìa bỏ chúng ta. Không được! Chúng ta phải tìm cách ngăn bọn họ lại!". Đám quỷ con nhao nhao lên tìm cách, và đang khi chúng còn đang bàn luận, chúa quỷ ra hiệu im lặng và nói tiếp: "Vậy thì... Chúng ta không cần cám dỗ bọn chúng nữa, chúng ta hãy để cho chúng đến nhà thờ mỗi chủ nhật, nhưng chúng ta sẽ xén bớt thời gian của chúng, để chúng đến nhà thờ mà như không đến..." Chúa quỷ cười nhếch mép còn đám quỷ con thì nhao nhao cả lên. "Chúng ta hãy tạo thật nhiều khu vui chơi giải trí, nhiều khu nghỉ mát chất lượng cao, nhiều tiệm spa, khách sạn, nhà hàng, quán nhậu, quán nước. Và khiến cho mọi người bận rộn với email, blog, mạng xã hội, game, nhạc, video,... Chúng nó sẽ phải bỏ tiền ra cho những món đồ xa xỉ như xe hơi đắt tiền, smartphone, di động đủ kiểu... Chúng nó sẽ cuốn cuồn chạy theo thời trang, theo đồ trang sức... Chúng nó sẽ có rất nhiều buổi dạ hội, nhạc hội, và ở đó chúng nó sẽ vun vít tiền cho việc trang điểm và tự làm nổi bật mình... Cuộc sống của chúng nó sẽ tất bật với thế giới truyền thôn, với truyền hình, máy tính, mạng internet, báo chí, với các loại quảng cáo đủ kiểu..."

"Và chúng nó sẽ phung phí thật nhiều tiền, và rồi chúng nó phải cố gắng kiếm tiền để có thể giải trí nhiều hơn... Chúng nó sẽ làm việc, làm việc, làm việc... Rồi chúng nó sẽ giải trí, giải trí, giải trí... Và rồi chúng nó lại làm việc, làm việc, làm việc... Rồi chúng nó lại giải trí, giải trí, giải trí... Rồi hì hục làm việc, làm việc, làm việc... Rồi lại giải trí, giải trí, giải trí... Cần mẫn làm việc từ ngày này qua tháng nọ... Hăng say giải trí từ năm nọ sang năm kia... Cuộc sống của chúng nó sẽ bị áp lực dưới đồng tiền, và chúng nó sẽ phải kiếm tiền bằng mọi giá... Dần dần thì chúng nó vẫn đến nhà thờ, nhưng lòng chúng nó thì không ở với Chúa của chúng nó... Chúng nó sống trong gia đình, mà tâm trí mãi bay tận đâu đâu... Gia đình sẽ có khoảng cách. Xã hội nghi ngờ lẫn nhau. Mọi người đối xử với nhau chỉ bằng tiền bạc, còn tiền thì còn bạn... Và khi đó, đó sẽ là lúc chúng ta thu nhận những gì thuộc về chúng ta..."



Xin những người không Công giáo đừng hiểu nhầm... Các bạn hãy để ý đến một điều này là: Cuộc sống chúng ta, đôi khi chỉ đơn giản là chúng ta dùng đủ mọi cách để thỏa mãn nhu cầu của chúng ta, và rồi chúng ta sẽ lại làm việc thật nhiều để có thể tiếp tục thỏa mãn những nhu cầu đó... Đâu là lối ra cho cái vòng lẩn quẩn này???