Saturday, April 16, 2011

Còn đúng 1 tuần nữa



Ngày tốt nghiệp. Thứ sáu tuần sau là ta sẽ chính thức tốt nghiệp đại học. Còn đúng một tuần nữa ta chính thức là kỹ sư ngành khoa học máy tính.... Kết thúc một quãng đường dài "mài ghế nhà trường". Bắt đầu một hành trình mới, hành trình trên chính đôi chân của mình và chỉ của mình mà thôi, với hành trang là những kiến thức trong đầu và đôi bàn tay trắng...



Bàn tay ta làm nên tất cả. Có sức người, sỏi đá cũng thành cơm.


Tương lai là thứ ta luôn ngước nhìn, luôn luôn ở phía trước ta, và cũng là thứ ta luôn muốn nó tốt đẹp. Xây dựng tương lai ngay từ bây giờ, từ những viên gạch tốt đẹp đầu tiên, đó là lòng đam mê và bầu nhiệt huyết. Tự hỏi rằng, ở đâu ra cái lòng nhiệt huyết đó, và cũng tự an ủi bằng một câu trả lời: Khi nào ta muốn có thì nó có. Những phút giây đắm mình với cảm xúc trào dâng trong những ca khúc bất hủ của lòng ta... Những phút giây ta tự cho mình cảm giác bay bổng với tiếng của gió ùa qua tai khi ta lững thững đi dạo bằng xe đạp... Những phút giây ngắm nhìn cánh hoa mới nở, nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng rất mãnh liệt và căng tròn... Những phút giây ngắn ngủi của một giọt sương đọng trên lá, để rồi rơi tong tong giữa những chiếc lá và chạm vào mẹ đất... Những phút giây ta tự cho mình bay lên cùng với những cánh diều, kéo ta về với thời thơ ấu hồn nhiên... Những phút giây bất tử ấy, là nơi mà tâm hồn của ta có thể tựa vào khi mỏi gối chùn chân, khi trái tim ta rỉ máu, khi trí óc đầy dẫy sự chán chường... Tự nhiên nghĩ, con người, ngoài những thứ đó ra thì người ta còn cần điều gì nữa nhỉ?



Và ta biết rằng, trong những bước tương lai đó, ta không bao giờ cô đơn. Vì ta luôn có những người bạn bè, những người thân sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với ta... Và ta chỉ có thể mạnh mẽ khi ở cùng những người bạn của mình, tựa vào vai nhau, bước lên những ngọn núi cao ngất, vượt qua cơn bão biển... Vì ta biết rằng, nếu ta gục ngã, sẽ có người vực ta dậy, tiếp thêm sức mạnh cho ta.



Đâu đó là tiếng vọng của quá khứ... Nơi có cậu bé tập viết chữ a hoài mà vẫn xấu. Nơi có thằng nhóc ngẩn ngơ nhìn chiếc dép vắt trên cành xoài sau khi nó cố ném rụng trái. Nơi có chú bé chạy với cái diều quay mòng mòng mãi không chịu bay lên. Nơi có đứa trẻ đứng ở yên sau xe đạp, giương tay ra để tưởng tượng mình đang bay. Nơi có cậu học trò mượn vở một cô bạn chỉ để chèn vào đó một tờ giấy. Nơi có một đám học trò lố nhố đội mưa đi ăn bánh bèo vì quá thèm... Đâu đó là cảnh sân bóng vào buổi xế trưa, với một đám nhóc lon ton. Đâu đó là một đám học trò bị phạt dọn rác vào chủ nhật. Và cả những ngày đi học nghề nữa. Ngày thi tốt nghiệp. Ngày chia tay. Ngày thi đại học. Ngày nhập học. Ngày đầu tiên vào lớp đại học. Ngày đi học quân sự. Ngày chia tay ký túc xá. Ngày...



Quá khứ thật là hào hùng... Với ta... Với mỗi người... Và chỉ hào hùng với mỗi người thôi... Đó sẽ là túi năng lượng của ta trên đường đời phía trước. Cho ta sức mạnh khi thấy mình mệt mỏi. Đó cũng là định hướng tâm hồn ta. Vì trên đường đời có lúc ta cảm thấy mình lạc hướng và trống rỗng...



You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up... To more than I can be.

No comments:

Post a Comment