Háo hức... Như ngày đầu tiên đến trường tiểu học... Cảm giác như được xem một bộ phim quay chậm về cuộc đời... Ôi, vậy là ta đã kết thúc một quãng đường 17 năm...
Nói thật là hôm nay không hẳn là ngày cuối cùng ta vào trường, và cái ngày mà ta cảm giác như là ngày cuối cùng ta vào trường lại là ngày khác: Ngày bảo vệ luận văn. Hôm nay là ngày gì? Không biết nữa, chỉ biết là hôm nay rộn ràng cả lên... Cũng nôn nóng đến trường... Cũng nôn nao mặc quần áo mới... Mở to mắt nhìn cảnh vật xung quanh... Và nhắm mắt để cảm nhận làn gió thoảng qua...
Con người ta hình như thích cái mốc cuối cùng nhiều hơn là cái mốc bắt đầu, mặc dù cái mốc cuối cùng và bắt đầu diễn ra cùng lúc, nhưng người ta luôn nói đến cái mốc cuối cùng với tất cả sự yêu thích, và tình cảm... Cũng có thể là do mốc bắt đầu chúng ta chưa có gì hết, nên cũng không có chút tình cảm nào luôn. Nhưng cũng có thể là do mốc cuối cùng là thời điểm chúng ta nhìn lại quãng đường đã qua với biết bao kỷ niệm vui buồn, tiếc nuối một việc gì đó mà ta chưa kịp làm hoặc bỏ qua, và nó cũng gợi cho chúng ta nhớ những khoảng thời gian khác nữa trong quá khứ... Quá nhiều thứ ập về... Bồi hồi...
Ôi... Mới thử cái áo lễ tốt nghiệp... Trông đẹp ra phết... Hihi...
No comments:
Post a Comment