Dạo gần đây, mỗi lần ta đi trên đường là lại băn khoăn với một câu hỏi tưởng như rất dễ: "Đèn đã đỏ, ta có nên rẽ phải hay không?"
Dường như đã ăn vào lối sống của những người đang ở Sài thành, người ta còn gọi là luật bất thành văn, là đèn đỏ thì xe 2 bánh mặc nhiên được phép rẽ phải bất kể có bảng thông báo hay không... Một lần đi, ta lại thấy một người ung dung rẽ phải ở ngã tư và lướt qua ngay trước mặt một cảnh sát giao thông... Ừ, vậy là nó đã là luật bất thành văn rồi...
Đúng là "mất cảm giác về tội (hoặc lỗi)" lúc nào cũng nguy hiểm hơn cái lỗi phạm phải. Đầu tiên, khi ta phải làm một chuyện có lỗi, ta sẽ thấy áy náy, và có khi phải làm lén lút. Sau đó, ta lại có cảm giác bình thường dần. Và rồi khi nhiều người cùng cảm thấy bình thường giống như ta, ta lại xem đó như một "luật bất thành văn", và mặc nhiên ta không còn cảm thấy đó là lỗi nữa... Vậy là ta mất cảm giác về tội (hoặc lỗi)...
Và rồi nếu một người nào đó chỉ ra cái lỗi đó của chúng ta, ta ngạc nhiên: "Ồ, hóa ra nó là một lỗi lớn à?", hồn nhiên, hồn nhiên như một đứa trẻ... Nhưng... Có bao nhiêu khả năng ta không phạm lại lỗi đó nữa một khi nó trở thành thói quen?
Haizzz... Phải xét xem mình đã có những tội gì nào...
PS: Lúc đầu định đặt tên là "Luật và thói quen" nhưng nghĩ nó không hay bằng...
No comments:
Post a Comment