Friday, March 25, 2011

Vườn lòng...



Lúc ta còn thơ bé, ta sống dưới sự che chở của nhiều người tốt và giỏi, nhưng ta rất vô tư lự. Ta ăn, ngủ, chơi, lục lạo, khóc, la, cười, làm đủ thứ chuyện như một cái máy. Đôi khi tâm tính lẫn lộn, ta vui vẻ, nóng giận, yêu mến, oán ghét, bi ai, sợ sệt. Mọi chuyện xảy ra, ta cứ hững hờ và tự mình cảm nhận cuộc sống theo cách mà mình cho là tốt... Cha mẹ cãi nhau. Ta đi chơi đá dế. Hàng xóm đánh nhau. Ta chơi bắn bi. Ta làm rách cái áo của bố, bố đánh, ta khóc, rồi sau đó lại trốn bố đi thả diều. Thả diều chán, lại đi chặt trúc làm sáo, thổi inh ỏi. Bị mắng, cuối đầu biết lỗi, rồi sau đó lại lấy dao đi đẽo giàn ná, để bắn trộm trái cây... Thật chẳng có cái gì giữ ta lại. Không một thứ gì khiến ta mảy may suy nghĩ. Ta cũng chẳng buồn quan tâm đến vườn lòng của ta đã có nở hoa tâm tình nào chưa. Ta coi bạn trai cũng như bạn gái, đi chơi hồn nhiên.



Thế rồi khi ta lớn lên, vào một buổi chiều trời mưa nhẹ như hôm nay, ta giật mình, đứng lại trong tâm hồn, và chợt nhận ra vườn lòng của ta cũng có nhiều hoa bướm, cũng vui vẻ và xôm tụ... Tự nhiên thấy tâm hồn ta rạo rực hẳn lên, với những suy nghĩ xa vời, những ước vọng không bờ không bến, và cả những phút trống rỗng như sa mạc. Lại có những phút ta ngao ngán sầu, sầu không lý do. Bất chợt, ta thấy ta thiếu một cái gì đó... Con diều, trái banh cao su, ống thụt sao chán quá. Bây giờ ta thích cô độc. Không phải không gian tĩnh mịch để suy tư về một lý thuyết nào đó, hay một kế hoạch nào đó sẽ thực hiện trong tương lai. Ta cô độc chỉ vì thấy lòng của mình không yên nữa, không vô tư nữa. Ta thinh lặng, nhưng lòng ta đang nổi sóng. Mơ mộng. Chờ đợi. Rồi đâm ra buồn chán vì không biết mình chờ đợi cái gì nữa... Thỉnh thoảng ta nghe lòng lâng lâng, yêu đời quá, cứ như là có tết ở trong lòng ấy, nhưng chỉ được vài tiếng đồng hồ, tâm hồn lại lắng xuống, lại từ bỏ tất cả những ý định cũ...



Ừ... Ta đã làm một việc, lao đầu theo công việc đó, vì ta có một giấc mơ đi kèm với ý định. Và giờ đây, trong một buổi chiều lành lạnh, vài giọt mưa lất phất, những ý nghĩ từ bỏ công việc đó lởn vởn xuất hiện... Hì hì... Thiệt là không có cái gì khiến mình trung thành cả... Bao nhiêu là dự định, suy tính. Bây giờ nó đang ở phía sau. Nhường chỗ cho những ý định tiếp theo... Vậy đấy...



Haizzz... Mọi người đừng nghĩ lung tung gì hết nhé... Chỉ là tâm trí đang bấn loạn sau khi bị té đập đầu xuống đất vào tối hôm qua thôi... Hi vọng là tâm trí của mình vẫn bình thường...

Friday, March 18, 2011

Nhìn lại

Hôm nay, tự nhiên ta nhìn lại chính ta, rằng cuộc đời ta có lắm lúc Nhìn Lại... Đó có thể chỉ đơn giản là vì một ai đó kêu giật ta ở đằng sau, Nhìn Lại để xem thử ai vừa kêu mình. Cũng có khi ta nghe một tiếng còi "te" ở phía sau, và Nhìn Lại rồi phát hiện ra một chiếc xe lù lù ở sau lưng... Rộng hơn... Khi ta thấy một đám trẻ chơi bắn bi, ta chợt nhớ về thời thơ ấu của ta, ấy cũng là lúc ta Nhìn Lại... Ta nhìn những thành quả của ngày hôm nay, và nhủ thầm rằng "Ôi, ta đã làm được nhiều việc đến thế ư", cũng lại một lần Nhìn Lại...

Tổng kết lại, hình như ta nhìn lại để tự hào về quá khứ vẫn nhiều hơn là những chuyện buồn để ta tự cải thiện... Liệu ta là người đang trở nên hoàn hảo, hay ta đang trở nên bảo thủ hơn... Không biết được, đằng nào thì ta thật sự chỉ thấy có ta. Và rằng, trên đời này làm gì có ai bằng ta nữa. Lúc nào ta cũng tự vấn chính mình bằng cách soi vào một cái gương, và coi cái người trong gương ấy là mục tiêu, để rồi nhận ra ta đã hoàn hảo cả...

Và ta lại nghĩ, có lẽ ta cần một người khác để ta so sánh với chính ta, và ta sẽ biết được ta thiếu điểm nào... Tự nhiên nhớ tới một câu chuyện nổi tiếng của một nhạc sĩ nọ... Rất nhiều người đọc bài viết này đều biết... Đó là một tự truyện hoặc hồi ký gì đó...

Lúc bé, tôi chỉ biết có tôi. Lớn hơn chút, tôi biết rằng có "tôi và Mozart". Lớn hơn chút nữa, tôi biết có "Mozart và tôi". Còn bây giờ thì tôi chỉ biết có Mozart.


Ta đã từng nghe rằng "nếu đập bỏ cái tôi cá nhân đi, thì bạn đã lớn". Nhưng sao cái "tôi" đó ta đã đập đến 24 năm rồi mà nó vẫn chưa đổ??? Liệu ta có nên tiếp tục đập nó nữa không???

Monday, March 14, 2011

Câu chuyện về cô bé thích đàn violin

Hồi chiều, vô tình nghe lại bài hát Giọt sương, với một đứa bạn "hơi bị" lãng mạn là thằng Luân, tự nhiên thấy thèm cảm giác của miền quê. Rồi bỗng nhiên nhớ tới một khung cảnh trong một câu chuyện... Đây là một câu chuyện hơi cũ rồi, trong một video quảng cáo... Cũng lâu lắm rồi mới lại xem, vẫn thu hút tôi, vẫn khiến tôi rung động, cứ như là những tiếng nấc từ sâu thẳm tâm hồn... khẽ chạm...



Câu chuyện kể về một cô bé, rất thích đàn violin. Mọi việc sẽ rất bình thường nếu cô bé ấy không bị câm điếc bẩm sinh... Đúng rồi, một nghệ sĩ thì không thể không nghe những gì mình trình bày, và mọi người không chấp nhận một nghệ sĩ không thể nghe những gì mình trình bày... Và thế là cô bé ấy bị đối xử, và ghẻ lạnh. Cô bé ấy không thể đàn chung với người khác. Cô bé cũng không thể mang đến cho người khác niềm vui... Và thế đấy, cô bé cô đơn...



Ngay từ nhỏ, cô bé ấy vẫn thường đi xem một người nghèo trình diễn violin ở ngoài đường phố. Ông ấy được nể trọng, ít ra là ở tiếng nhạc của ông ấy khiến cho rất nhiều người nghe và chia sẻ... Cô bé hâm mộ ông từ thuở đó... Hôm nào đi học về cũng ghé qua, chỉ để xem ông trình bày violin, chỉ xem thôi... Và cô bé bị cuốn hút vào tiếng đàn tưởng tượng mà ông ấy biểu diễn... Và cô bé càng quyết tâm trở thành một nghệ sĩ violin.



Nhưng... Cô bé phải trở lại với thực tế: Cô bé bị điếc, và mọi người xa lánh cô bé.



Và cô bé đầy dẫy thất vọng, định rời bỏ ước mơ violin... Và lần đó, cô bé lại đến xem ông nọ biểu diễn violin... Cuối buổi, ông ấy hỏi cô bé "con có còn chơi violin nữa không?"... và bằng ngôn ngữ của người câm điếc... Ông già cũng câm điếc... Người nghệ sĩ mà cô bé hâm mộ cũng câm điếc bẩm sinh... Người đã mang lòng yêu violin cho cô bé là một người giống như cô bé ấy... Khóc... Nghẹn ngào...



Âm nhạc... là một thứ có thể nhìn thấy... Nhắm mắt lại... bạn sẽ thấy...



Từ dạo đó, cô bé bắt đầu chơi violin và cảm nhận âm nhạc theo cách của mình. Cô bé thường biểu diễn bên cạnh ông già nọ, giữa đường phố. Rồi thì có một cuộc thi âm nhạc ở trường, cô bé cũng muốn tham dự. Nhưng rồi có chuyện xảy ra, đó là vào ngày hôm đó, một nhóm du côn đến chỗ cô bé và ông già biểu diễn, để đập phá. Ông già phải nhập viện, còn cây đàn violin đầy kỷ niệm của cô bé bị đập vỡ tan.



Nhưng rồi cô bé vẫn bước lên sân khấu... Với một cây đàn được dán lại bằng băng keo... Bản nhạc được vang lên... Như một điệp khúc vỗ cánh của một con bướm vừa chui ra khỏi kén... Bay vút giữa một cánh đồng rộng lớn... Đầy gió và hương lúa...



Âm nhạc là thứ có thể nhìn thấy...





Chỉ cần chúng ta nhắm mắt lại...



Bất chợt, tôi nhớ đến bộ phim Fly me to Polaris, trong đó có câu "con mắt là để đánh lừa mọi người thôi, vậy nên bạn hãy nhắm mắt lại, bạn sẽ nhìn thấy đâu là tình cảm thật của mình". Câu chuyện cảm động trên cũng một phần thể hiện điều đó. Theo cái lý thông thường của mọi người, nghệ sĩ đàn thì phải nghe, để điều chỉnh âm lượng, điều chỉnh tiếng nhạc để nó được hay nhất... Và rồi, người nghệ sĩ quá chú trọng đến việc điều chỉnh âm nhạc, mà không nhận ra rằng bản thân âm nhạc là cảm nhận... Và khi nào chúng ta đánh mất cái tôi trong âm nhạc của mình, là ta đang ùa theo làn sóng âm nhạc rẻ rúng, vốn chỉ là một thứ giải trí...

Saturday, March 12, 2011

Come back again...

Bẵng một thời gian không viết blog, cắm đầu theo những dự án mình thích và facebook... Riết rồi có cảm giác trống trống mà mình chẳng hay...

Như thường lệ, hôm nay lại là một ngày thứ bảy bận rộn, và ngày mai cũng bận nốt. Giờ phải đứng dậy đi thôi (đang nằm trên giường).

À, mấy ngày gần đây, với tình hình bất động sản bị đóng băng, khiến cho mình và công ty QHoach phải lao đao kiếm khách hàng để làm. Việc này đôi khi cũng ngán ngẩm thật... Nhưng đổi lại, nó thúc mình phải liên hệ nhiều hơn với những người nước ngoài, để kiếm dự án, và cũng khiến mình hoạt động nhiều hơn trong các mối quan hệ và tìm kiếm khách hàng trong nước...

Hôm trước, có một thằng bạn hồi nhỏ, giới thiệu một mối làm website, đến hôm nay đã một tuần rồi mà vẫn chưa thu xếp thời gian để đi cafe với nó chơi...

Và hiện tại đang rơi vào vòng lẩn quẩn thiếu tiền nữa chứ... Buồn...