Lúc ta còn thơ bé, ta sống dưới sự che chở của nhiều người tốt và giỏi, nhưng ta rất vô tư lự. Ta ăn, ngủ, chơi, lục lạo, khóc, la, cười, làm đủ thứ chuyện như một cái máy. Đôi khi tâm tính lẫn lộn, ta vui vẻ, nóng giận, yêu mến, oán ghét, bi ai, sợ sệt. Mọi chuyện xảy ra, ta cứ hững hờ và tự mình cảm nhận cuộc sống theo cách mà mình cho là tốt... Cha mẹ cãi nhau. Ta đi chơi đá dế. Hàng xóm đánh nhau. Ta chơi bắn bi. Ta làm rách cái áo của bố, bố đánh, ta khóc, rồi sau đó lại trốn bố đi thả diều. Thả diều chán, lại đi chặt trúc làm sáo, thổi inh ỏi. Bị mắng, cuối đầu biết lỗi, rồi sau đó lại lấy dao đi đẽo giàn ná, để bắn trộm trái cây... Thật chẳng có cái gì giữ ta lại. Không một thứ gì khiến ta mảy may suy nghĩ. Ta cũng chẳng buồn quan tâm đến vườn lòng của ta đã có nở hoa tâm tình nào chưa. Ta coi bạn trai cũng như bạn gái, đi chơi hồn nhiên.
Thế rồi khi ta lớn lên, vào một buổi chiều trời mưa nhẹ như hôm nay, ta giật mình, đứng lại trong tâm hồn, và chợt nhận ra vườn lòng của ta cũng có nhiều hoa bướm, cũng vui vẻ và xôm tụ... Tự nhiên thấy tâm hồn ta rạo rực hẳn lên, với những suy nghĩ xa vời, những ước vọng không bờ không bến, và cả những phút trống rỗng như sa mạc. Lại có những phút ta ngao ngán sầu, sầu không lý do. Bất chợt, ta thấy ta thiếu một cái gì đó... Con diều, trái banh cao su, ống thụt sao chán quá. Bây giờ ta thích cô độc. Không phải không gian tĩnh mịch để suy tư về một lý thuyết nào đó, hay một kế hoạch nào đó sẽ thực hiện trong tương lai. Ta cô độc chỉ vì thấy lòng của mình không yên nữa, không vô tư nữa. Ta thinh lặng, nhưng lòng ta đang nổi sóng. Mơ mộng. Chờ đợi. Rồi đâm ra buồn chán vì không biết mình chờ đợi cái gì nữa... Thỉnh thoảng ta nghe lòng lâng lâng, yêu đời quá, cứ như là có tết ở trong lòng ấy, nhưng chỉ được vài tiếng đồng hồ, tâm hồn lại lắng xuống, lại từ bỏ tất cả những ý định cũ...
Ừ... Ta đã làm một việc, lao đầu theo công việc đó, vì ta có một giấc mơ đi kèm với ý định. Và giờ đây, trong một buổi chiều lành lạnh, vài giọt mưa lất phất, những ý nghĩ từ bỏ công việc đó lởn vởn xuất hiện... Hì hì... Thiệt là không có cái gì khiến mình trung thành cả... Bao nhiêu là dự định, suy tính. Bây giờ nó đang ở phía sau. Nhường chỗ cho những ý định tiếp theo... Vậy đấy...
Haizzz... Mọi người đừng nghĩ lung tung gì hết nhé... Chỉ là tâm trí đang bấn loạn sau khi bị té đập đầu xuống đất vào tối hôm qua thôi... Hi vọng là tâm trí của mình vẫn bình thường...
No comments:
Post a Comment