Tổng kết lại, hình như ta nhìn lại để tự hào về quá khứ vẫn nhiều hơn là những chuyện buồn để ta tự cải thiện... Liệu ta là người đang trở nên hoàn hảo, hay ta đang trở nên bảo thủ hơn... Không biết được, đằng nào thì ta thật sự chỉ thấy có ta. Và rằng, trên đời này làm gì có ai bằng ta nữa. Lúc nào ta cũng tự vấn chính mình bằng cách soi vào một cái gương, và coi cái người trong gương ấy là mục tiêu, để rồi nhận ra ta đã hoàn hảo cả...
Và ta lại nghĩ, có lẽ ta cần một người khác để ta so sánh với chính ta, và ta sẽ biết được ta thiếu điểm nào... Tự nhiên nhớ tới một câu chuyện nổi tiếng của một nhạc sĩ nọ... Rất nhiều người đọc bài viết này đều biết... Đó là một tự truyện hoặc hồi ký gì đó...
Lúc bé, tôi chỉ biết có tôi. Lớn hơn chút, tôi biết rằng có "tôi và Mozart". Lớn hơn chút nữa, tôi biết có "Mozart và tôi". Còn bây giờ thì tôi chỉ biết có Mozart.
Ta đã từng nghe rằng "nếu đập bỏ cái tôi cá nhân đi, thì bạn đã lớn". Nhưng sao cái "tôi" đó ta đã đập đến 24 năm rồi mà nó vẫn chưa đổ??? Liệu ta có nên tiếp tục đập nó nữa không???
No comments:
Post a Comment