Lời yêu thương không dám nói, chàng trai chỉ dám khắc lên cây, nhờ gió và mây đưa đi theo mùa thu. Mùa thu nơi mà đôi mắt biếc đã vô tình đến và biến mọi thứ trở nên có ý nghĩa… trước mắt chàng.
Rồi một ngày, bình yên của chàng bị phá tan khi biết được nàng sắp đi xa theo chân mẹ cha. Tình yêu của một đứa trẻ con, bị cuốn phăng đi vội vã. Dẫu vẫn mong một ngày nàng sẽ trở về lại thung lũng xưa.
Đúng thế, nàng trở về. Sau một thời gian rất dài, khi hai đứa trẻ đã lớn. Thì nàng đã trở về lại chốn xưa. Có điều nàng không trở về một mình…
Hai thân phận giờ đã khác. Dẫu cho tên của người vẫn vậy. Dẫu cho chàng vẫn vậy… Nhưng giờ đây, nàng đã là người có chồng.
À… Thì ra, xa nhau là mất… Tay không chung đôi thì mất là đúng rồi.
Chỉ có giấc mơ vẫn còn. Giấc mơ ấy vốn đã được vẽ bằng dịu êm ngày thơ. Và có lẽ nó cần được chôn đi… Chôn vào sâu thẳm tâm hồn chàng. Nơi mà người ta vẫn gọi là tiềm thức.
Chàng ra đi.
Ngược xuôi. Bon chen. Nơi đất khách.
Người ta bảo thời gian là liều thuốc hữu hiệu cho trái tim. Quả thế thật…
Ít lâu sau, chàng quen một cô gái. Một cô gái tốt. Một cô gái giúp chàng tìm lại được một chút yêu thương. Một cô gái đã giúp chàng bước ra khỏi cái hoài niệm xưa cũ.
Dẫu cô gái ấy không có đôi mắt biếc của mùa thu.
Mọi chuyện cứ thế an bài cho chàng với một đám cưới sắp đến gần, giữa chốn thành thị ồn ào và tất bật.
Trước khi một cơn mưa dẫn lối chàng gặp lại người xưa… Vẫn đôi mắt biếc mùa thu của ngày ấy, nhưng nay đã biết buồn đau. Vẫn bờ vai nhỏ nhắn và gầy xương ngày ấy, nhưng nay đã phải bồng thêm con. Vẫn con người đã từng khiến chàng thổn thức ngày ấy, nhưng nay phải vội vàng chạy trốn khỏi một kẻ được gọi là chồng.
Ngược xuôi. Bon chen. Nơi đất khách.
Người ta bảo thời gian là liều thuốc hữu hiệu cho trái tim. Quả thế thật…
Ít lâu sau, chàng quen một cô gái. Một cô gái tốt. Một cô gái giúp chàng tìm lại được một chút yêu thương. Một cô gái đã giúp chàng bước ra khỏi cái hoài niệm xưa cũ.
Dẫu cô gái ấy không có đôi mắt biếc của mùa thu.
Mọi chuyện cứ thế an bài cho chàng với một đám cưới sắp đến gần, giữa chốn thành thị ồn ào và tất bật.
Trước khi một cơn mưa dẫn lối chàng gặp lại người xưa… Vẫn đôi mắt biếc mùa thu của ngày ấy, nhưng nay đã biết buồn đau. Vẫn bờ vai nhỏ nhắn và gầy xương ngày ấy, nhưng nay đã phải bồng thêm con. Vẫn con người đã từng khiến chàng thổn thức ngày ấy, nhưng nay phải vội vàng chạy trốn khỏi một kẻ được gọi là chồng.
Ngày cô ấy đi theo chân mẹ cha
Chàng trai bơ vơ từ xa
Trong tim hụt hẫng
Như mất một thứ gì
Không ai hiểu thấu
Vì tình yêu những đứa trẻ con thì
Vu vơ nhanh qua đâu nghĩ gieo
Tương tư đến dài như thế
Đời muôn ngả
Mang số kiếp đổi thay
Rồi khi tình cờ gặp lại
Hai thân phận khác
Dẫu tên người vẫn vậy
Có một người vẫn vậy
Thì ra xa nhau là mất thôi
Tay không chung đôi
Chỉ giấc mơ vẫn còn
Bồi hồi trọn đời