Monday, July 25, 2011

Nhìn về phía bầu trời

Tặng riêng cho bạn Sương, Diệu, Hiền, Trang và những người đang buồn

Tự dưng ta lại nhớ về thời điểm cách đây gần chục năm, khi ta còn ở trong bệnh viện của Viện Răng hàm mặt, bên cạnh bệnh viện Chợ Rẫy... Ta nhớ tới những ngày trời mưa lành lạnh, khuôn viên bệnh viện lại yên tĩnh, người thì cũng nhiều nhưng ai nấy đều giữ tiếng. Tại sao với những ngày mưa thì ta lại có cảm giác buồn buồn và mông lung thế nhỉ? Chả cần biết... Ta chỉ nhớ về những ngày tháng ấy, suốt cả tháng trời trong bệnh viện, đi đi lại lại, quen hết người này đến người kia, rồi lại chia tay với những người chuẩn bị xuất viện...

Ta chợt có cảm giác, cứ như là con người ta sẽ lạc quan hơn về cuộc sống khi ở trong bệnh viện thì phải... Bởi vì khi ấy, cuộc sống của ta cứ như là toàn màu xám, và khi đó, hầu như ta chỉ biết ngước lên... Khi ngước lên, ta lại thấy cuộc đời thật tươi đẹp. Không như khi ta đang sống bình thường, cuộc đời của ta cũng bình thường, và ta bắt đầu lấy nó ra để so sánh: Kìa là người hơn ta, kìa là người thua ta... Ta nhìn kẻ hơn ta, ta cho rằng hắn ta có phúc chứ không hẳn là hắn hơn ta. Và khi ta nhìn kẻ thua ta, ta bĩu môi, nhưng trong lòng thầm toan tính cách để hắn không thể vượt qua ta...

Ta thấy gì khi đang đi trên đường? Nếu ta nhìn xuống, ta thấy nào là kẹt xe, nào là tai nạn... Nhưng nếu ta nhìn lên, ta chỉ thấy bầu trời trong vắt, với những đám mây lững lờ... Ở phía bầu trời, hoàn toàn không có những lô cốt hay "hố tử thần", đến cả tiếng còi inh ỏi cũng rời xa ta. Thế đấy, ở phía bầu trời lúc nào cũng tươi sáng...

Bầu trời, trông rất là xa, nhưng ta có thể gọi về một thời mơ mộng, khi ta còn bé thơ... Bầu trời, có thể đó là nơi duy nhất ta cảm thấy ta đang ở một mình mà không cô đơn...

Tái bút: Nếu một ngày nào đó, bạn thấy buồn, bạn hãy thử nhìn về phía bầu trời, như thế là đủ...

Wednesday, July 20, 2011

"Nên hay không nên hy sinh cho Tổ Quốc?"

Hôm nay, vô tình đọc được một câu hỏi trên Google+, "Nên hay không nên hy sinh cho Tổ Quốc?"... Chột dạ...

Ta tự hỏi rằng... Hi sinh cái gì cho Tổ quốc? Nếu là tiền thì không được, vì sợ mấy ổng ở trển ăn hết. Nếu là tình thì quên đi, vì tình yêu vốn là thứ không chia chác được, và cũng không muốn hi sinh nó. Nếu là bạn bè hay gia đình thì cũng không được nốt, nó quá tuyệt vời để có thể hi sinh... Thứ còn lại cuối cùng là mạng sống, không hi sinh luôn, vì nếu ai cũng hi sinh hết thì dù quân ta có thắng đi chăng nữa cũng sẽ chẳng còn ai mà duy trì đất nước?...

Tóm lại, không hi sinh gì hết.... Tình thế hiện tại của ta là phải đảm bảo TQ không đánh VN... Mà dù cho có đánh, và ta có thắng thì sau đó vẫn là đảm bảo TQ không đánh VN... Tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa thì ta phải luôn đảm bảo TQ không đánh VN. Vậy tại sao bây giờ cứ hò hét cho một cuộc chiến tranh???

Ngẫm về mấy cuộc biểu tình của giới trẻ gần đây... Những người bạn của ta... Tự nhiên thấy buồn buồn... Liệu có phải chúng ta đang đẩy mọi thứ tiến nhanh đến thứ gọi là "chiến tranh" hay không? Có người đã từng ví dân tộc VN như những con cua trong rọ, nếu bên ngoài tấn công thì chúng đồng lòng đáp trả ("non sông một lời"), nhưng khi không có tấn công thì chúng bắt đầu tấn công lẫn nhau... Liệu có phải dân tộc VN đang cố tìm ra một lối thoát cho vấn đề "cắn nhau trong rọ"? Và giải pháp ở đây liệu có phải là làm sao để có một "bên ngoài" tấn công để dân tộc VN lại được dịp sánh bước chung đường?

Trông thật là hài... Liệu đó có phải là ý đồ của những thế lực "diễn biến hòa bình", muốn cho dân tộc VN loạn cả lên, và tạm quên đi mục tiêu phát triển kinh tế? Để cho chất xám VN tiếp tục chảy về phương Tây? Và đất nước VN sẽ chết vì nợ ngập đầu do chiến tranh mang lại?

Tự nhiên nhớ tới câu của GS Ngô Bảo Châu: "Bám theo lề là việc của con lừa, không phải là việc của con người tự do". Liệu có phải cái gọi là "lề trái" đó đang là một thứ "lề phải" của một ai đó?

Tuesday, July 19, 2011

Con đường lập nghiệp

Người ta bảo rằng con đường tự thân lập nghiệp thật là gian nan... Sau một khoảng thời gian, ta hiểu ra rằng cái gian nan không phải là những khó khăn ta gặp phải trong công việc, mà gian nan là duy trì một nhóm cũng lập nghiệp, là giữ được ngọn lửa lập nghiệp trong mỗi người, là cũng hoạt động hết công suất cùng mọi người... Ta cứ tưởng rằng, khi ta cố hết sức mình thì ta đã làm tốt. Nhưng giờ ta nhận ra, "cố hết sức mình" chỉ là dành cho những người ham công tiếc chuyện, không biết chia sẻ gánh cho những người cùng đi đường, những người vì ta mà sẵn sàng gánh bớt gánh nặng.

Con đường lập nghiệp quả thật đầy chông gai, và con đường này ở Việt Nam còn gian nan hơn. Ta phải cân nhắc giữa mục tiêu lớn của ta và vấn đề "cơm áo gạo tiền" ngày trước mắt. Chọn cái nào đây? Ai cũng bảo phải biết cân bằng giữa hai thứ đó, nhưng làm thế nào để cân bằng đây? Không cân bằng được, vì gánh "cơm áo gạo tiền" vẫn nặng hơn, nặng lắm...

Đôi khi chúng ta có một quyết định nhỏ, nó không làm thay đổi vận mạng lịch sử (hihi), cũng không làm thay đổi tương lai của ta, nhưng cái quyết định nhỏ đó có thể ảnh hưởng tí chút lên những quyết định sau này, hoặc thỉnh thoảng nó ảnh hưởng đến người khác. Buồn... Mặc dù mình không muốn điều đó xảy ra, nhưng có những quyết định nhỏ của mình lại gây tổn thương cho người khác... Ta phải làm sao đây?

Hôm trước, gặp một người bạn thân, tự dưng ta phát hiện ra rằng ta không biết nói chuyện gì cả. Trong đầu của ta giờ chỉ còn chuyện công việc... Ta đã trở thành một người khô khan tự khi nào... Mà ta không biết... Khô quắt như tàu dừa khô...

Khác hẳn với cách đây vài năm, ta có thể ngồi tám từ sáng tới chiều, từ chuyện trên trời dưới biển đến chuyện tình cảm của một người nào đó (cái này gọi là nhiều chuyện và nói xấu sau lưng). Nhưng mà vui... Giờ thì ta lại vất vả để tìm một chủ đề để tám... Một câu hỏi luôn xuất hiện khi ta muốn tám như xưa: Where do I begin?