Hôm nay, vô tình đọc được một câu hỏi trên Google+, "Nên hay không nên hy sinh cho Tổ Quốc?"... Chột dạ...
Ta tự hỏi rằng... Hi sinh cái gì cho Tổ quốc? Nếu là tiền thì không được, vì sợ mấy ổng ở trển ăn hết. Nếu là tình thì quên đi, vì tình yêu vốn là thứ không chia chác được, và cũng không muốn hi sinh nó. Nếu là bạn bè hay gia đình thì cũng không được nốt, nó quá tuyệt vời để có thể hi sinh... Thứ còn lại cuối cùng là mạng sống, không hi sinh luôn, vì nếu ai cũng hi sinh hết thì dù quân ta có thắng đi chăng nữa cũng sẽ chẳng còn ai mà duy trì đất nước?...
Tóm lại, không hi sinh gì hết.... Tình thế hiện tại của ta là phải đảm bảo TQ không đánh VN... Mà dù cho có đánh, và ta có thắng thì sau đó vẫn là đảm bảo TQ không đánh VN... Tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa thì ta phải luôn đảm bảo TQ không đánh VN. Vậy tại sao bây giờ cứ hò hét cho một cuộc chiến tranh???
Ngẫm về mấy cuộc biểu tình của giới trẻ gần đây... Những người bạn của ta... Tự nhiên thấy buồn buồn... Liệu có phải chúng ta đang đẩy mọi thứ tiến nhanh đến thứ gọi là "chiến tranh" hay không? Có người đã từng ví dân tộc VN như những con cua trong rọ, nếu bên ngoài tấn công thì chúng đồng lòng đáp trả ("non sông một lời"), nhưng khi không có tấn công thì chúng bắt đầu tấn công lẫn nhau... Liệu có phải dân tộc VN đang cố tìm ra một lối thoát cho vấn đề "cắn nhau trong rọ"? Và giải pháp ở đây liệu có phải là làm sao để có một "bên ngoài" tấn công để dân tộc VN lại được dịp sánh bước chung đường?
Trông thật là hài... Liệu đó có phải là ý đồ của những thế lực "diễn biến hòa bình", muốn cho dân tộc VN loạn cả lên, và tạm quên đi mục tiêu phát triển kinh tế? Để cho chất xám VN tiếp tục chảy về phương Tây? Và đất nước VN sẽ chết vì nợ ngập đầu do chiến tranh mang lại?
Tự nhiên nhớ tới câu của GS Ngô Bảo Châu: "Bám theo lề là việc của con lừa, không phải là việc của con người tự do". Liệu có phải cái gọi là "lề trái" đó đang là một thứ "lề phải" của một ai đó?
No comments:
Post a Comment