Tặng riêng cho bạn Sương, Diệu, Hiền, Trang và những người đang buồn
Tự dưng ta lại nhớ về thời điểm cách đây gần chục năm, khi ta còn ở trong bệnh viện của Viện Răng hàm mặt, bên cạnh bệnh viện Chợ Rẫy... Ta nhớ tới những ngày trời mưa lành lạnh, khuôn viên bệnh viện lại yên tĩnh, người thì cũng nhiều nhưng ai nấy đều giữ tiếng. Tại sao với những ngày mưa thì ta lại có cảm giác buồn buồn và mông lung thế nhỉ? Chả cần biết... Ta chỉ nhớ về những ngày tháng ấy, suốt cả tháng trời trong bệnh viện, đi đi lại lại, quen hết người này đến người kia, rồi lại chia tay với những người chuẩn bị xuất viện...
Ta chợt có cảm giác, cứ như là con người ta sẽ lạc quan hơn về cuộc sống khi ở trong bệnh viện thì phải... Bởi vì khi ấy, cuộc sống của ta cứ như là toàn màu xám, và khi đó, hầu như ta chỉ biết ngước lên... Khi ngước lên, ta lại thấy cuộc đời thật tươi đẹp. Không như khi ta đang sống bình thường, cuộc đời của ta cũng bình thường, và ta bắt đầu lấy nó ra để so sánh: Kìa là người hơn ta, kìa là người thua ta... Ta nhìn kẻ hơn ta, ta cho rằng hắn ta có phúc chứ không hẳn là hắn hơn ta. Và khi ta nhìn kẻ thua ta, ta bĩu môi, nhưng trong lòng thầm toan tính cách để hắn không thể vượt qua ta...
Ta thấy gì khi đang đi trên đường? Nếu ta nhìn xuống, ta thấy nào là kẹt xe, nào là tai nạn... Nhưng nếu ta nhìn lên, ta chỉ thấy bầu trời trong vắt, với những đám mây lững lờ... Ở phía bầu trời, hoàn toàn không có những lô cốt hay "hố tử thần", đến cả tiếng còi inh ỏi cũng rời xa ta. Thế đấy, ở phía bầu trời lúc nào cũng tươi sáng...
Bầu trời, trông rất là xa, nhưng ta có thể gọi về một thời mơ mộng, khi ta còn bé thơ... Bầu trời, có thể đó là nơi duy nhất ta cảm thấy ta đang ở một mình mà không cô đơn...
Tái bút: Nếu một ngày nào đó, bạn thấy buồn, bạn hãy thử nhìn về phía bầu trời, như thế là đủ...
Châu writes:Tui cũng đang buồn, và ngước lên nhìn trời làm tui đau đầu >_
ReplyDeleteBuồn chuyện gì thế?
ReplyDelete