Người ta bảo rằng con đường tự thân lập nghiệp thật là gian nan... Sau một khoảng thời gian, ta hiểu ra rằng cái gian nan không phải là những khó khăn ta gặp phải trong công việc, mà gian nan là duy trì một nhóm cũng lập nghiệp, là giữ được ngọn lửa lập nghiệp trong mỗi người, là cũng hoạt động hết công suất cùng mọi người... Ta cứ tưởng rằng, khi ta cố hết sức mình thì ta đã làm tốt. Nhưng giờ ta nhận ra, "cố hết sức mình" chỉ là dành cho những người ham công tiếc chuyện, không biết chia sẻ gánh cho những người cùng đi đường, những người vì ta mà sẵn sàng gánh bớt gánh nặng.
Con đường lập nghiệp quả thật đầy chông gai, và con đường này ở Việt Nam còn gian nan hơn. Ta phải cân nhắc giữa mục tiêu lớn của ta và vấn đề "cơm áo gạo tiền" ngày trước mắt. Chọn cái nào đây? Ai cũng bảo phải biết cân bằng giữa hai thứ đó, nhưng làm thế nào để cân bằng đây? Không cân bằng được, vì gánh "cơm áo gạo tiền" vẫn nặng hơn, nặng lắm...
Đôi khi chúng ta có một quyết định nhỏ, nó không làm thay đổi vận mạng lịch sử (hihi), cũng không làm thay đổi tương lai của ta, nhưng cái quyết định nhỏ đó có thể ảnh hưởng tí chút lên những quyết định sau này, hoặc thỉnh thoảng nó ảnh hưởng đến người khác. Buồn... Mặc dù mình không muốn điều đó xảy ra, nhưng có những quyết định nhỏ của mình lại gây tổn thương cho người khác... Ta phải làm sao đây?
Hôm trước, gặp một người bạn thân, tự dưng ta phát hiện ra rằng ta không biết nói chuyện gì cả. Trong đầu của ta giờ chỉ còn chuyện công việc... Ta đã trở thành một người khô khan tự khi nào... Mà ta không biết... Khô quắt như tàu dừa khô...
Khác hẳn với cách đây vài năm, ta có thể ngồi tám từ sáng tới chiều, từ chuyện trên trời dưới biển đến chuyện tình cảm của một người nào đó (cái này gọi là nhiều chuyện và nói xấu sau lưng). Nhưng mà vui... Giờ thì ta lại vất vả để tìm một chủ đề để tám... Một câu hỏi luôn xuất hiện khi ta muốn tám như xưa: Where do I begin?
No comments:
Post a Comment