Mỏi rã... Thấy tội nghiệp và thương cái chân quá... Vì nó phải đứng từ sáng đến chiều, rồi cuốc bộ rộng khắp sân trường, cút kít đạp xe đạp... Thấy tội nghiệp cái miệng nữa: Nhe răng nhiều quá mà...
Cũng phải công nhận là ta ham hố thật. Chụp hình từ sáng tới chiều mà không thấy chán... Tất cả chỉ vì cái áo tốt nghiệp kỹ sư... Đúng rồi, vì ta chỉ mặc nó có một lần và một lần duy nhất trong đời thôi, thế nên ta phải quý trọng nó. Kết quả là khi ta đi trả áo, mấy chị văn thư bảo "hèn gì thấy thiếu một cái áo KSTN". Hì... Tại vì bọn bạn cùng lớp ta đã trả áo từ thời nảo thời nao rồi. Cũng có thể ta là người cuối cùng trả áo, và mấy chị đang dọn dẹp mấy cái áo đó thôi... Lần cuối cùng ta có chút thời gian trò chuyện với mấy chị ấy. Vui. Hình như cảm xúc có chút tiếc nuối thì phải. Chắc thế. Vì có thể sau này khó có thể gặp lại mà...
Khó có thể gặp lại mà...
Đó cũng là tâm trạng dành cho những người bạn của ta... Ừ. Sau này khó gặp lại lắm. Mà có gặp lại thì cũng chẳng được vui như giờ... Bởi vậy, có một kẻ mặc áo tốt nghiệp từ sáng tới chiều, lon ton chạy đi chụp hình hết người này đến người khác...
Bởi vì... Một khoảng khắc không làm nên lịch sử, nhưng lịch sử được tạo thành từ những khoảng khắc...
Và đây, có lẽ sẽ là một khoảng khắc trong tiến trình lịch sử của ta...
Giờ nghĩ lại... Ừm, hình như hôm nay là một ngày rất đặc biệt trong tâm thức của ta. Không phải đặc biệt bởi sự kiện: Ta được lãnh bằng tốt nghiệp. Mà là một sự đặc biệt trong tâm thức: Một trong những lần hiếm hoi mà tâm hồn ta không hề bị xáo động bởi công việc, tiền nong, và các tính toán. Mất hẳn cảm giác đó luôn. Hoàn toàn mất hẳn cảm giác đó luôn... Thỉnh thoảng có nghĩ một thoáng đến công việc, nhưng ngay lập tức tiềm thức phản ứng, cứ y như đó là một thứ xa lạ... Cảm giác rất lạ... Khi tự dưng, công việc đối với mình là một thứ xa lạ, xa xỉ và xa vời quá... Và cơ thể tự bảo ta rằng, công việc là thứ không thuộc về ta, là thứ mà ta chưa hề đụng đến... Giờ mới ngớ người ra: Ô hay!
Liệu đây có phải là thiên đàng giữa trần thế? Là nơi mà ta cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm. Thoát khỏi cuộc sống cơm-áo-gạo-tiền. Thả mình bay bổng trên không trung... Bất tận... Và bất diệt...
Nhưng thôi, trở về với thực tại, đằng nào thì ta cũng có một vài tấm hình rất tuyệt... Hihi...
No comments:
Post a Comment