Bẵng một thời gian lâu, mình mới quay lại viết blog... Một khoảng thời gian dài thả hồn theo những giấc mơ, những cuộc gặp gỡ, những buổi nói chuyện, tự nhiên hôm nay thấy lòng thỏa mái lạ thường... Sắp tới sinh nhật lần thứ 24 rồi còn gì. Lớn rồi nhỉ...
Không còn nhí nhảnh theo cái kiểu nhong nhóc nữa... Đến bây giờ nghĩ đến chuyện cũ cũng thấy ngài ngại, nhưng không sao, vì nó để lại trong tâm trí những người bạn thân của mình, rằng có một thằng KimKha như thế, thằng nhắn tin thông báo sinh nhật trước một tháng... Hihi...
Đọc lại những dòng cảm xúc của blog Tuổi hai mươi của mình, cũng vào đúng dịp này, và nhận ra mình đã lớn lên như thế nào... Cuộc sống quả là kỳ diệu... Dòng thời gian trôi, cuốn theo kỷ niệm như một cơn lũ, và để mỗi khi lũ về, ta lại nhớ đến mùa lũ lúc xưa. Nhớ lắm...
Đang tự hỏi mình nên tự nhận là gì? "Dân coding" hay là "dân công nghệ" nhỉ? Chả biết thế nào mà cuộc sống của ta cứ càng lúc càng gắn chặt vào máy tính thế này... Cũng hay, nhưng đôi lúc cảm thấy thiếu thiếu thế nào... Blog cứ viết, viết thỏa mái mà bất kể có ai đọc hay không... Thế đấy! Nhưng như vậy cũng tốt, một mình ta đối diện với chính ta... Và để sau này có thể nhìn lại, một đời người, một quãng đường dài... Đầy tự hào và hạnh phúc...
No comments:
Post a Comment