Tuesday, April 19, 2011

Như một con tàu

Có một con tàu mà tất cả mọi người đều phải mua một vé, nhưng chỉ có vé đi mà không có vé trở về. Có nhiều bến đỗ trên con đường đi của con tàu, và chúng ta cứ lần lượt dừng chân, rồi vĩnh viễn rời xa bến đỗ đó... Đâu đó trên đường đi, chúng ta tự nhiên cảm thấy một hình bóng ngày nào của một bến đỗ nào đó... Ta nhớ... Con tàu ấy tên là thời gian...

Đôi lúc, có một cảm giác tràn dâng... Cảm giác như ta khẽ chạm vào một góc cảm xúc của ngày xưa, ta cảm thấy thật hạnh phúc. Đó có thể là một cơn gió khiến ta nhớ về ngày đầu tiên xuống Bến Tre vào đợt Mùa Hè Xanh. Đó có thể là một ca khúc khiến ta nhớ về thời ta hay nhảy lên sân khấu để la ó theo tiếng nhạc cùng mọi người. Đó có thể là một tấm ảnh của một người bạn trong dịp Mùa Hè Xanh khiến ta nhớ về những ngày hoạt động dưới đó. Đó có thể là gặp mặt một người bạn đã thân từ thời dưới Mùa Hè Xanh khiến ta nhớ đến trò "ca nhạc đường phố", rồi chơi bóng chuyền, bóng đá, và cả những bài ca tự chế...


Hi... Lâu lâu nhắc lại thấy vui vui... Ca khúc "Nụ hôn và nước mắt", được hát bởi ta và thằng Nam, vừa hát vừa khóc-rên-la, còn khán giả thì cười (thật phũ phàng khi mọi người "cười trên nỗi đau của người khác", hic)... Một đoạn nhạc ghép khiến mọi người cười bò:

Một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng... Anh muốn sống bên em trọn đời!


Và...

Ông xui nói với bà xui... Rằng anh yêu em, ế ồ ồ ế ô...


Tạm biệt một quá khứ "huy hoàng"...

No comments:

Post a Comment