Hôm nay, trong giấc ngủ trưa mơ màng, tự nhiên ta lại nhớ về ba mẹ. Những con người bình thường, với một cuộc sống bình thường, trải qua biến động lịch sử hai chế độ...
Ta, người luôn sống với niềm tự hào, sẵn sàng lao lên phía trước với tất cả nhiệt huyết, đâm đầu vào những thứ mà ta đặt tên là "đam mê". Cuộc đời rồi sẽ đi về đâu? Ta biết rằng nếu giờ ta không lao theo các quyết tâm của mình, thì chẳng khi nào ta còn có thể thực hiện được nữa. Cơ hội chỉ đến có một lần, và cuộc đời cũng thế, ai cũng chỉ có một cuộc đời mà thôi. No retry.
Vậy thì sau đó thì sao? Ta sẽ trở thành con người thế nào? Cuộc sống tương lai, con đường phía trước của ta sẽ ra sao? Đâm đầu vào những thứ ta yêu thích, nhưng rồi ta sẽ được gì? Tiền hay sự thỏa mãn? Những thứ đó có thể làm nên cuộc đời ta ư, có thể giúp ta cảm thấy hạnh phúc?
Ngẫm về ba mẹ... Tự nhiên thấy rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là vô vị. Ngoại trừ những gì thuộc về gia đình và con cái... Giây phút hạnh phúc có lẽ là nhìn những đứa con lớn lên. Từ lúc nó còn được mẹ cho bú mớm, ngoe ngoe cái tay trước cái lúc lắc, và cười thích thú lạ lùng. Lúc nó biết đi, chạy lon ton và cười hồn nhiên... Rồi nó lớn lên... Có lúc nó bị đứt tay, chạy về. Có lúc nó bị đánh, nó khóc và chạy về. Có lúc nó bị mất dép, mếu máo rồi lại chạy về. Lúc nó khoe được 10 điểm, và cả lúc nó lén lút giấu bài làm 1 điểm của nó... Rồi nó lại lớn lên... Ăn nói ra vẻ chững chạc, nhưng có đôi lúc cũng mơ màng lắm lắm. Có lúc nó đi chơi thâu đêm, và cũng có lúc nó ủ rũ một mình... Rồi nó lớn lên nữa, nó đi vào đại học, còn để lại hai cặp vợ chồng "son".
Rồi đứa con lại lớn lên và trở thành cha mẹ... Cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn... Trong niềm vui và nước mắt... Những đứa con sẽ là cha mẹ, sẽ hiểu được cha mẹ của họ... Nhưng cuộc đời mà, "no retry", họ chẳng thể làm gì cho cha mẹ của họ nữa... Muôn đời là thế... Họ sẽ dành hết cho những đứa con và gia đình mà họ mới xây dựng...
Liệu cuộc đời có thể được viết bởi chữ "tình mẹ cha"?
No comments:
Post a Comment