Chặng đường năm nay về quê quả là một chặng đường đầy mệt mỏi. Ta về lúc đã cần ngày, 28 ÂL, chỉ còn 2 ngày nữa là đến tết. Có lẽ năm sau nên thu xếp về sớm để có thể tận hưởng cảm giác thoải mái hơn...
Trên vé xe ghi giờ khởi hành là 5h30, sợ trễ nên ta và bạn gái cũng đi sớm để chờ... Và rồi đến 5h30 vẫn chưa thấy xe đâu, và có cả trăm người đứng chờ giống như ta... Hihi... Những ngày tết, năm nào cũng thế, chúng ta luôn chật vật với việc tìm kiếm một chiếc vé về quê, rồi sau đó là một quãng dài chờ đợi chiếc xe của ta khởi hành. Ta đã chờ 3 tiếng đồng hồ mới lên được xe, mọi thứ vẫn giống như thường lệ...
Tiếp theo quãng dài chờ đợi là một quãng lo âu, chiếc xe chạy ẩu bà con ạ... Nhưng hầu hết mọi người đã quá quen với việc này, họ vẫn yên tâm nằm ngủ. Lo lắng cũng chẳng được gì... Và điều vui nhất vẫn là tưởng tượng một cảnh an bình, với bà con hàng xóm thân thuộc. Điều đó thúc bách ta trở về quê, cũng là điều khiến ta quên đi những nỗi lo về an toàn. Thay vào đó là cái cảm giác xốn xang, ngày mai ta sẽ làm gì và sẽ gặp những ai nhỉ?
No comments:
Post a Comment