Sunday, January 20, 2013

Ngày xưa ta viết blog như thế ấy

Hôm nay, ta chợt nhớ tới cái vụ blog Yahoo! 360 sắp đóng cửa, vội vã tải hết các bài viết xuống... Sau đó thử đọc lại... Buồn cười không chịu nổi, đúng là thời đó khác thời bây giờ quá... Hồi ấy ta thật nhí nhảnh và viết chuyện rất hồn nhiên. Lâu lắm rồi ta không trở về với thuở xưa ấy... Mà chắc ta chẳng bao giờ có thể trở lại thời xưa hoàng kim ấy, bởi vì cuộc sống luôn thay đổi, và ta luôn phải lớn lên, gặp nhiều việc hơn, và trưởng thành hơn trong suy nghĩ...

Mà thật sự thì ta đang trưởng thành hơn hay là đang già đi nhỉ??? Haizzz... Kệ nó, giờ thì tận hưởng chút niềm vui nào thì hay cái ấy... Giờ copy lại một đoạn lên đây để cho mọi người đọc chơi cho vui...

====== BẮT ĐẦU BÀI VIẾT ======

Học hành tiểu luận - Học ít, "hành" nhiều

03/29/2008 06:15 pm

Mọi người nghĩ "hành" ở đây là gì? Chắc đa số ai cũng nghĩ đó là "hành xác" hay một cái "hành" gì đó... bõ tức. Nhưng hôm nay thằng Kha lại nói nghĩa khác: "Hành" trong hành tiêu tỏi ớt => món gia vị phụ gia => Ý nói những người thường thêm thắt lung tung, lạc đề tài => mà thiên hạ gọi là "buôn dưa lê"

------------------------------------

Quả thật, chưa có khoa nào như Khoa CNTT. Năm 2 mới xách đầu đi học toán 4, kiến thức toán 1-2-3 học từ năm ngoái, giờ quên hết cả. Đi học nhóm xôm tụ, vô đó thằng này hỏi thằng kia, rốt cục hổng thằng nào biết hết.

"Toán 4 giữa kỳ học tới đâu mầy?" - "Mầy không biết hả?" - "Không" - "Mầy có đi học không vậy?" - "Không" - "Tao cũng vậy"

Ôm tập đề ngồi luyện ở nhà - Không hiểu

Quyết định ôm sách lên trường học nhóm - Càng không hiểu

Tìm hỏi những người đã học qua - Cũng vậy luôn....

CHÁN QUÁ!!

-------------------------------------

Dạo này học thi căng thẳng... Bạn bè ít gặp... thỉnh thoảng mới gặp nhau tại phòng thi... cười cười, nói nói về đề thi, về bài học.

Hôm nay, lên gặp đông đủ bạn bè... Lâu lâu mới có một cơ hội để t8m...

Ôi trời ơi! Hết buổi chiều rồi, một núi bài chưa làm chữ nào... làm sao thi...?

Hic! Thiện tai thiện tai... Làm người ai cũng có số phận... Hic!

======== KẾT THÚC BÀI VIẾT ========

Hình như khi ta càng lớn thì óc khôi hài của ta càng lúc càng nhỏ lại thì phải... Hoặc là cuộc sống công nghệ thời nay, với những đoạn chia sẻ ngắn trên Facebook và Twitter khiến cho đầu óc của ta bị giới hạn lại... Hoặc vì ta gặp nhiều người quá, ta đã "lớn" hơn rồi, và ta đã lỡ quên đi tính hài hước của mình... Dù lý do là gì thì óc tự do của ta cũng bị giới hạn nhiều rồi.

OK. Vậy giờ ta cần phải làm gì nhỉ? Có lẽ là không cần làm gì cả, ta chỉ cần sống tiếp, biết đâu ngày này sau 5 năm nữa thì ta lại đọc lại chính bài này và bật cười: "ồ sao bài này khôi hài quá nhỉ"... Giống như hôm nay ta đang đọc lại một bài viết của 5 năm trước...

Ôi, thời gian... Ta yêu thời gian... Dù nó đã cướp mất những câu chuyện đẹp của ta, nhưng nó cũng mang tới những câu chuyện vui và những người bạn khác...

No comments:

Post a Comment