"Xin chào mọi người, mình là Kha, sinh năm 1987, rất vui khi làm quen với các bạn"
Lâu lắm rồi ta không nói lại câu đó. Dù đó chỉ là một câu cửa miệng bình thường mà thôi. Có lẽ do dạo gần đây các mối quan hệ và mối quan tâm của ta chỉ xoay quanh vài người bạn quen thuộc, và công việc thôi... Ta thậm chí còn không cho ta thời gian để lang thang những góc phố như trước, không còn nghêu ngao "Chiều nắng, đường vắng..." như cách đây mấy năm.
Giờ đang ngồi ở quán cafe Pha Lê, vốn đã từng quen thuộc với ta trong mấy năm học đại học. Quán vẫn thế, không quá vắng, không quá đông, nhạc đều đều, trưa thì nắng nhưng không nóng, và tiếng róc rách của suối nhân tạo.
Đột nhiên hôm nay search trên mạng, phát hiện ra một bộ truyện tương tự như Hội Mắt Nai, thế là đâm đầu vô đọc ngấu nghiến. Đọc chậm chậm nhưng tận hưởng từng khoảng khắc tình cảm được khắc họa trong bộ truyện Salad Days đó... Ta thích những bộ truyện như thế ấy nhỉ, không phải bởi vì nội dung, mà chỉ là vì nó gợi ta nhớ lại những khoảng khắc xưa ấy... Những cảm xúc của những năm cấp 3.
Ta đọc bộ truyện đó lần đầu cũng là khi học cấp 3. Chỉ là một lần vô tình đọc thôi, do em gái của ta mượn của bạn nó ở đâu đó về đọc, và ta chỉ là đọc ké... Nhưng những câu chuyện hồn nhiên trong đó khiến ta thấy thú vị, và ta đọc nó thường xuyên hơn. Hoàn cảnh đọc cũng đặc biệt, ta thường đọc lúc ngủ trưa, nằm trên cái phản gần cửa sổ, nơi mà nhìn ra ngoài là cây và khoảng trời rộng lớn. Thế nhưng cũng thỉnh thoảng ta đọc vào một buổi sáng làm biếng nào đó, nằm trên võng và đọc trong cái đu đưa nhè nhẹ. Và ta đọc đi đọc lại những câu chuyện đó không dưới chục lần... Tính của ta là thế, thích ngấu nghiến và nhâm nhi một món ăn yêu thích đến vô hạn lần...
Thói quen đó cũng thỉnh thoảng trỗi dậy mỗi khi ta trở về quê dịp hè hay tết, trong những năm học đại học... Mỗi lần về quê, sau chuyến đi xuyên đêm đầy mệt mỏi, ta nằm ở nhà, trong buổi sáng mát mẻ trên chiếc võng thân quen, và "nhai lại" mấy cuốn truyện đó. Không biết tự khi nào việc đó trở thành tiềm thức, ta làm như thể một kẻ đói thèm ăn, hay một người khát uống nước... Mỗi lần ta đọc lại, những ký ức mộng mơ lại trở về, và ta lại muốn một lần nữa, một lần nữa bước đi trong ngôi trường cấp ba... Lặng thinh... Nhìn những góc vắng lặng... Và những chiếc lá la đà...
Đọc lại bộ truyện ấy bây giờ, cảm giác giống hệt như khi ta xem lại bộ phim Bản tình ca mùa đông... Nhiều người bảo bộ phim ấy thật ướt át, nhưng có lẽ ta không quan tâm đến việc nó có ướt át hay không, ta chỉ thích xem lại, và thật ra chỉ thích xem lại phần đầu của phim. Ở đó, ta cảm thấy ta như được đốt lá cây lần nữa với những người bạn của mình vào ngày tổng dọn vệ sinh trường, như được đi lang thang lần nữa dọc những hàng cây và ngắm những tia nắng xuyên qua những chiếc lá rơi xuống đất, như được đạp xe lần nữa để tận hưởng một buổi chiều nghỉ tiết, và như sống lại những kỷ niệm mộng mơ thuở ấy.
À, ta cũng rất yêu thích bộ truyện One Piece, không phải vì nội dung hấp dẫn, không phải vì nó quá nổi tiếng... Mà chỉ vì ta thấy ở trong đó là một đám nhí nhố vui vẻ, sống như không cần biết đến ngày mai, và nó thỏa mãn "một tên khùng" trong con người của ta, một-tên-khùng-tên-là-nổi-loạn...
No comments:
Post a Comment