Thuở còn bé, ta thường ngồi xem người ta đúc bánh bèo hay bánh căn. Đầu tiên là đổ bột vào cái khuôn bằng thép, và rồi đưa lên lò than đang nóng, và chờ đợi cho đến lúc chín... Những mẻ bánh ấy giống hệt nhau, cái nào cũng tròn tròn, be bé, xinh xinh...
Lớn lên một chút, ta tự mình làm bánh in. Nhớ những lần làm, thiệt là mỏi cả tay, từ nhào bột cho tới ra những cái bánh cuối cùng, mệt rã rời, nhưng năm nào cũng làm mỗi ngày tết đến... Ta thích nhìn những chiếc bánh in như thế, cái nào cũng từ một khuôn đi ra, kích thước giống nhau gần như hoàn toàn, còn về cái hình trên bề mặt thì ta có mấy loại để lựa chọn... Sau khi ta làm xong, lại có cái thú vui là ngồi ngắm lại để xem những cái bánh này có khác gì nhau. Nhưng vì làm từ một khuôn ra nên nó giống nhau hoàn toàn, có khác nhau chỉ là một chút ít thôi, rất nhỏ...
Dần dần hình ảnh những cái khuôn khiến cho ta cảm thấy thân thuộc...
Xin được chuyển sang chủ đề khác... Hôm trước, một người bạn nói rằng, ngoài việc lên Facebook thì còn biết làm cái gì cho bớt chán đây... Ta nhìn lại, những gì đang diễn ra hôm nay là nhà nhà lập nick facebook, người người lên facebook thường xuyên. Mật độ thường xuyên thì chỉ có tăng mà không giảm, và có lẽ lên facebook vì chán đã trở thành một mẫu số chung mất rồi.
Trên mặt báo, hôm nào cũng nhan nhản những tin gây sốc... Giết người, cướp của, và cả xì-căng-đan... Và dường như xu hướng của thời nay là tin càng sốc càng có nhiều người xem thì phải.
Thế giới ngày nay càng lúc càng có nhiều cái khuôn... Người ta tạo ra nhiều tính cách khác nhau, từ một cái khuôn là những bài báo gây sốt...
Con người luôn có thể tự chọn cho mình việc bị cuốn theo hay không bị cuốn theo, và liệu có phải một khi đã bị cuốn thì không thể bơi ngược dòng được nữa?
TB: Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết...
No comments:
Post a Comment