Phải công nhận một điều rằng tết năm nay "giống Tết" nhất trong các năm gần đây... Lý do thuộc về vấn đề thời tiết... Mưa đấy ạ... Mưa nhè nhẹ... Mưa bay bay... Gió nhè nhẹ... Gió thổi mưa bay... Lất phất...
Giữa những cơn mưa ấy, cái thú vui nhất là ta là ngồi ngắm mưa, cảm nhận những hạt mưa gõ xuống đất tong tong. Cái cảm giác này ta muốn giữ mãi, ta ngắm không thấy chán, dù cho đó là những cơn mưa bất chợt và cực ngắn... Nhưng cũng đủ để ta cảm nhận mưa, cảm nhận mùi của đất, và gió hòa hơi nước... Thứ mà ta đã quên cả năm trời ở Sài thành...
Những kỷ niệm về mưa ở Sài thành, đó là sự lạnh buốt, và ngập đường... Cũng là một kỷ niệm hay để nhớ, nhưng nó không giúp cho lòng ta bay lên, ngoại trừ lúc ta ngắm mưa Sài thành từ trong nhà, khi đó những hạt mưa lất phất phản chiếu ánh đèn đường. Nhưng giờ thì mưa quê ta đã có hình ảnh "lất phất phản chiếu ánh đèn đường"...
Mưa kéo ta về với thời thơ bé, ta nhớ những lần ngồi ngắm những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ. Từng hạt nặng rơi xuống, vỡ toan đất ra, để lại một vết "sẹo" trên mặt đất, và giọt mưa đó mau chóng biến mất... Một vết, rồi hai vết, rồi vô vàng những vết mưa như thế in lên mặt đất, xóa nhòa luôn những vết mưa trước... Những giọt mưa rơi nhiều hơn và kèm theo một vài cơn gió nhè nhẹ, khiến ta cúm rúm, kéo cái mền phủ khắp người rồi lại thò đầu ra cửa sổ mà ngắm tiếp. Giờ thì những hạt mưa đã để lại nhiều dấu ấn hơn là những vết in trên mặt đất, nước đấy. Vì mặt đất không thể cho hết tất cả nước chui xuống, nên chúng đành ở lại, và chờ dịp được ánh mặt trời bốc lên không... Những hạt nước ấy kết lại với nhau thành những vũng nước, và vũng nước ấy cũng lớn dần. Giờ thì các giọt mưa rơi xuống không còn in dấu ấn của mình trên mặt đất nữa, nhưng tiếng lách tách vẫn còn và chúng đánh xuống mặt nước để làm bắn những tia nước lên. Sóng nước. Sóng nước xuất hiện và đan xen vào nhau, di chuyển ra ngoài rìa của vũng nước rồi lại dội ngược lại... Một hồi sau ta chẳng thể nào ngồi đếm sóng nước được nữa, ta chỉ còn nghe được tiếng lách tách và lủm chủm... Nhưng ta đã lại tìm ra một trò khác, đó là ngắm những chiếc lá nổi trên mặt nước... Chúng lon ton chạy qua chạy lại, chạy xoắn cả lên, thỉnh thoảng bị một hạt mưa lớn dội trúng thì chúng lại hơi chìm xuống và lại nổi lên lại, tiếp tục trò chơi "vờn mưa" của chúng. Có vẻ chúng thích thú với trò của mình lắm, chúng chạy liên tục, chạy ra rồi chạy vào, lộn xuống nước rồi lại nhào lên lại...
Ngày thơ bé, thì ta cứ ngắm mưa như thế... Cái lạnh như thế thì ta cũng ngắm mưa như thế... Giờ thì ta đã lớn hơn nhiều, những ta vẫn ngắm mưa như thế... Và những hạt mưa thì vẫn cứ rơi như thế... Sự khác biệt có lẽ là, thuở bé ta không có "hồi xưa" để mà hồi tưởng, ta chỉ ngắm thế thôi... Giờ thì ngắm mưa thì nó ra một bài cảm nhận thế này đây... Hihi... À, thuở bé thì ta không có người yêu để mà nhớ... Ừ nhỉ...
No comments:
Post a Comment